Ở thế giới tu tiên, Trịnh Sở từng giúp cho một thiếu niên mệnh phạm cô tinh thay đổi vận mệnh.
Với sự giúp đỡ của Trịnh Sở, thiếu niên kia đã nghịch chuyển số mệnh, trở thành một giáo chủ.
Nghe Trịnh Sở nói vậy, Hứa Thanh Vân cảm thấy anh đang gạt mình cho nên chỉ lãnh đạm nói: "Đã là thời đại nào rồi, đừng mê tín như vậy chứ".
Nói xong cô còn cau mày nói thêm: "Sau khi thuê lại quán và chi ra thêm nhiều khoản cần thiết thì không còn được bao nhiêu tiền.
Lấy cả tiền tiến kiệm của tôi chắc cũng không đủ dùng".
Tình trạng bên trong quán đã hư hao rất nhiều, những thiết bị bên trong chắc chắn cũng chẳng thể sử dụng được nữa.
Tiền sửa chữa, mua thiết bị mới, mua nguyên liệu nấu ăn,...!cộng lại cũng là một khoản không hề nhỏ.
Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân nhíu mày thì chỉ cười nói: "Mọi chuyện cứ giao cho tôi, cô cứ lo nấu ăn thật ngon là được".
Nói xong anh liền bước ra khỏi quán, dù sao anh cũng không biết gì về việc mở quán ăn, với khả năng của Hứa Thanh Vân thì chỉ cần đưa cho cô đủ tiền là cô liền có thể sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.
Trịnh Sở vừa bước ra khỏi quán thì đã gặp phải Chu Minh.
Lúc này Chu Minh đang hai tay ôm hai cô gái trang điểm đậm và ăn mặc gợi cảm.
Ngay lúc Chu Minh nhìn thấy Trịnh Sở, tâm trạng vui vẻ của cậu ta liền biến mất, thay vào đó là lửa giận lập tức bùng lên.
“Thằng nhóc thối tha, tao tìm mày lâu như vậy, không ngờ lại gặp mày ở đây”, Chu Minh buông hai cô gái trong tay ra, siết chặt nắm đấm làm phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Ngày hôm qua cậu ta đã phái người nhà họ Chu tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được tung tích của Trịnh Sở.
Cuối cùng thậm chí ngay cả tên của Trịnh Sở cậu ta cũng không biết, chỉ nhớ được ngoại hình của anh.
Chỉ dựa vào việc nhớ được ngoại hình thì thật sự rất khó để tìm kiếm được một người.
Hai cô gái trang điểm đậm thấy Chu Minh tỏ ra tức giận khi gặp Trịnh Sở thì liền trêu tức nói: "Cậu Chu, cái tên này dám chọc giận anh, chẳng lẽ không muốn sống ở thành phố Giang Nam này nữa sao?"
"Cái tên này đúng là có mắt như mù, ngay cả cậu Chu cũng dám khiêu khích, đúng là không biết sống chết".
Chu Minh bật cười ha hả, liếc nhìn Trịnh Sở nói: "Tao không biết tại sao anh Báo lại tỏ ra e ngại mày nhưng hôm nay anh Báo không có ở đây thì mày chết chắc rồi".
Trịnh Sở nghe Chu Minh nói vậy thì vẫn bình thản nói: "Ồ".
“Ồ con mợ mày”, Chu Minh cực kỳ tức giận, cảm thấy chữ "ồ" mà Trịnh Sở vừa nói chính là muốn sỉ nhục mình.
Cậu ta bước nhanh đến chỗ Trịnh Sở, giơ nắm đấm đánh mạnh vào đầu Trịnh Sở.
Hai cô gái trang điểm đậm hai bên nhìn thấy Chu Minh xông lên thì liền nhếch mép nhìn Trịnh Sở, cho rằng chỉ có kẻ ngu ngốc như anh mới đi gây thù chuốc oán với Chu Minh.
Trịnh Sở nhìn nắm đấm của Chu Minh càng lúc càng gần, nét mặt bình thản, chỉ chậm rãi giơ tay phải ra.
Tay phải của Trịnh Sở đã nắm chặt lấy cổ tay của Chu Minh, sắc mặt Chu Minh tái nhợt vì đau, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng sau lưng.
Chu Minh bị giữ tay phải thì ngay lập tức tung ra một quyền tay trái đánh về phía đầu Trịnh Sở, rất muốn đánh Trịnh Sở tàn phế.
Trịnh Sở hoàn toàn không cho Chu Minh cơ hội ra tay, tay phải của anh chỉ dùng một lực rất nhỏ nhưng đã khiến cho tiếng răng rắc chói tai vang lên.
Xương tay của Chu Minh đã nứt, cơn đau đớn thấu xương khiến cho nước mắt của cậu ta chảy ròng ròng.
Trịnh Sở giơ chân phải đá vào bụng Chu Minh khiến cho cậu ta bay ra xa rồi hộc máu giàn giụa.
Hai cô gái ban