Lam Hinh trúng một cái tát của Thạch Khoan nhưng chỉ giơ tay lên che mặt, chẳng nói một lời nào.
“Cậu chủ, bây giờ trời đã tối, theo nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc, thì chúng ta buộc phải nghỉ lại nơi này một đêm”, võ giả áo xanh nói rất nhỏ, nhưng đầy cung kính.
Thạch Khoan nghe võ giả áo xanh nói xong thì nhíu mày thật chặt, cáu bẳn nói: “Ở đây một đêm? Thế đêm nay phải ngủ ở cái xó xỉnh nào?”
Hắn ta nói xong lại cất bước đi nhanh về phía bậc thềm đá Vạn Thảo Cốc: “Ông đây không tin, cái Vạn Thảo Cốc này dám không nể nang mặt mũi nhà họ Thạch”.
Hai võ giả áo xanh thấy Thạch Khoan đi về phía bậc thềm đá thì tái mét hết cả mặt, vội vã đi theo.
Bỏ lại Lam Hinh ở đó, mặc kệ sống chết của cô ta.
Lam Hinh nhìn nhóm Trịnh Sở với ánh mắt dịu dàng đầy áy náy, giọng cứ lí nhí: “Mọi người đừng trách chồng tôi, tính anh ấy là vậy đó, nếu có lỡ đắc tội chỗ nào thì mong mọi người tha lỗi cho”.
Cô ta nói xong bèn nhấc đôi chân mềm yếu lên, tiếp tục đi lên bậc thềm đá.
Mỗi một bước đi Lam Hinh đều phải dùng rất nhiều sức, nay cơ thể cô ta đã suy yếu đến mức cạn kiệt sức lực rồi.
Trịnh Sở nhìn đám người Thạch Khoan, Lam Hinh đi lên, anh nở nụ cười khẽ.
Anh biết chưa tới năm phút sau, nhóm Thạch Khoan sẽ bị người của Vạn Thảo Cốc đánh tơi bời và lăn trở lại nơi này.
Tạ Tiểu Mẫn chờ ba phút, chẳng mấy chốc đã thấy đám người Thạch Khoan sắp đi mất dạng.
Cô ta nhìn sang Tạ Thừa, tò mò hỏi: “Bác Tạ này, lẽ ra bây giờ người của Vạn Thảo Cốc phải xuất hiện rồi mới đúng chứ, nói cách khác, tại sao đám người kia đi lên lâu vậy rồi vẫn không thấy phản ứng gì?”
Tạ Thừa cũng biết nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc, giải thích: “Chỉ vài phút nữa thôi, bọn họ sẽ tự động lăn xuống đây ấy mà".
Tạ Tiểu Mẫn hết sức khó hiểu, nhìn những bậc thềm đá khúc khuỷu, lẩm bẩm: “Có thật là họ sẽ lăn xuống đây không?”
Cô ta vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy trên núi có tiếng người quát lớn: “Biết rõ nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc rồi mà vẫn còn dám hống hách như thế, đúng là muốn chết sớm đây mà!”
Vừa mới nói xong thì đã thấy Thạch Khoan, Lam Hinh cùng với hai võ giả áo xanh bị một người đàn ông trung niên khoác chiếc áo bành tô đen, dáng người gầy nhom ốm yếu cầm loạn côn đánh lăn xuống núi.
Thạch Khoan cũng là võ giả, thế mà bây giờ bị đánh lại kêu la không ngừng: “A… Tôi là con trai nhà họ Thạch, a… Đám Vạn Thảo Cốc các người lại dám đánh cả tôi”.
Thạch Khoan bị đánh cũng ít, bởi vì hai võ giả áo xanh đã dồn hết sức bảo vệ Thạch Khoan an toàn, để hắn ta không trúng quá nhiều côn.
Khi Thạch Khoan lăn xuống mấy bậc thềm đá, Lam Hinh dáng người mảnh mai cũng lăn xuống theo.
Trước đó cô ta đã chẳng còn chút hơi sức nào, cơ thể đã suy nhược lắm rồi, bây giờ lại bị người đàn ông áo đen kia cầm gậy sắt đánh thì đã ngất đi vài lần, cuối cùng lại bị đánh đau quá nên tỉnh.
Sau khi đánh đám Thạch Khoan lăn xuống mấy bậc thềm đá, người đàn ông áo đen đứng trên cao nhìn xuống nhóm Thạch Khoan với vẻ mặt uy nghiêm, nói: “Lần sau mà còn làm trái nguyên tắc nữa thì đừng trách tôi khiến các người bán thân bất toại, nửa đời sau chỉ có thể gắn bó với giường bệnh”.
Nói xong, người đàn ông áo đen đó biến mất trên con đường núi ngoằn nghoèo trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh.
Trịnh Sở nhìn những gì xảy ra với đám Thạch Khoan, lại nhớ về chuyện của ba năm trước.
Đó là hình ảnh Hứa Thanh Vân cùng anh lên Vạn Thảo Cốc xin thuốc, cuối cùng lại bị đánh lăn