Vô Thường

Chương 236: Thuấn sát


trước sau

Nhưng là, giờ phút này sao giọng nói lão ăn mày không phải của người già, mà là giọng của một người trẻ tuổi. Đường Phong bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, người này ngụy trang thật quá hoàn mỹ, trên mặt hắn chắc chỉ là một mặt nạ, bản thân cảm thấy nụ cười của hắn rất cứng ngắc, cũng là do hắn đeo mặt nạ, nhưng là, hắn có thể bắt chước giọng lão nhân gia, quả nhiên hơn người.

Đem hai khối ngọc bài bỏ vào trong ngực, hắn ngẩng đầu lên đứng nguyên tại chỗ nhìn Đường Phong cười nói:

- Nhìn, đây chính là Diêm thành, tùy thời tùy chỗ đều có thể gặp người chết.

Vừa nói, vừa đi tới một bên Đường Phong, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Đường Phong nhìn hắn, lui về phía sau.

Bộ dạng cảnh giác này làm đối phương phải dừng bước, gật đầu nói:

- Không cần sợ, ngươi giúp ta bận rộn, ta tạ ơn ngươi còn chưa kịp, sẽ không xuất thủ với ngươi, huống chi, ta giết ngươi cũng vô dụng.

Đường Phong không khách sáo, mở miệng hỏi:

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chỉ có thể tung chiêu ở cự ly gần, cho nên ta hy vọng ngươi và ta không quá thân cận.

Lão ăn mày cười ha ha một tiếng:

- ngươi biết không? Biết quá nhiều bí mật có khi là điều không tốt, bất quá chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán sai! Cho nên ta có thể không giết ngươi! Đi một mình ngươi nên cẩn thận. Chúng ta còn có thể gặp lại nếu như ngươi tồn tại được.

Sau khi nói xong, lão ăn mày tiêu sái thi triển thân pháp của mình, nhảy mấy cái rồi biến mất trước tầm mắt của Đường Phong.

Nơi đây bốn bề nguy hiểm, thật sự không phải chỗ ở lâu! Đường Phong vốn định đi xem trong thành một chuyện nhưng sinh chuyện như vậy hắn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

May mắn là ra khỏi Diêm Thành an toàn, không có đụng phải người sống nào, Đường Phong không khỏi thở phào. Thành trì này, khắp nơi cổ quái làm cho người ta ở bên trong không có chút cảm giác an toàn nào.

Vòng vo phương hướng, cuối cùng chọn hướng đi Ô Long Bảo.

Trên đường, Đường Phong một mực suy nghĩ tới vấn đề lão ăn mày kia nói, nhưng làm thế nào nghĩ mãi vẫn không thông.

- Nha đầu, người nọ nói hắn không phải chỉ ở cự ly gần mới tung chiêu được, nhưng thời điểm hắn giết người thứ hai, vòng mười mấy vòng mới xuất chiêu, chẳng lẽ không phải hắn cố ý tới gần đối thủ sao?

Linh Khiếp Nhan suy nghĩ một chút nói:

- Hắn nói không sai, bởi vì khoảng cách của Phong ca ca ngươi với hắn so với khoảng cách của hai người kia rất nhiều. Nếu hắn đột nhiên muốn xuất thủ với ngươi, ngươi không có phòng bị, không có cách nào tránh ra.

- Vậy hắn cần gì cơ hội?

- Đây là cương tâm lực của hắn.

Linh Khiếp Nhan phán đoán nói:

- Cương tâm vì gió, ở thời điểm phát độ cũng sẽ biến. Nhưng là trên người hắn không có lực của gió, hẳn là cương tâm khác, cương tâm đủ duy trì cho hắn làm đại sự này.

Đường Phong nói:

- Chẳng lẽ là Cương tâm phi thường?

Đi vào Diêm Thành này tổng cộng đụng phải hai người, một người có thể đem nước biển hóa đại mỹ nhân, một người là lão ăn mày nhưng lại lợi hại vô cùng, vô luận là cương tâm người nào cũng có tác dụng riêng.

Cái chỗ này chẳng những cổ quái, hơn nữa còn tàng long ngọa hổ. Đường Phong cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hai đại Sát thần đề cử quả nhiên không sai, cho dù ở nơi này không có nhiều cơ quan, nhưng có thể cùng những người có cương tâm phi thường giao thủ, cũng có thể gia tăng kiến thức cùng sức lực, điều này đối với sự phát triển sau này tuyệt đối có lợi.

Ếch ngồi đáy giếng, xem trời như miệng giếng. Nếu không nhảy ra địa phương trói buộc mình, ngày sau chỉ có thể tự mãn, không thể tiến bộ. Đã biết cuộc sống ở Thiên Tú như ếch ngồi đáy giếng, hiện tại coi như nhảy ra ngoài. Xem như tự mình làm được chút gì đó, thế giới này rốt cục thật đặc sắc. Chuyện bên ngoài thật làm cho người ta mong đợi!

Lại nói tiếp, cương tâm của mình cũng coi như là cương tâm phi thường! Cho nên cũng không cần hâm mộ người khác nhiều.

Càng đi về phía trước, Đường Phong đột nhiên cảm giác có gì khác lạ.

Linh Khiếp nhan mở miệng nói:

- Phong ca ca!

- ừm, ta biết.

Đường Phong khẽ gật đầu. từ khi mới bắt đầu. hắn cảm giác có không ít người âm thầm giám thị hắn, càng đi về phía trước, bóng người núp trong tối càng nhiều, cảm giác này
làm người ta khó chịu vô cùng nhưng lại không thể làm gì.

Tiếu thúc ơi là Tiếu thúc, rốt cục người để cho thiếu gia ta tới nơi nào thế? Cho tới giờ khắc này, Đường Phong mở hồ cảm thấy có chút kì lạ. Hồi tưởng lại vẻ mặt hai đại Sát thần lúc họ đề cử mình tới nơi này, rõ ràng giống như hai con sói đội lốt cừu đem lừa mình bán vào hang sói. vẻ mặt đó, cùng sự việc này, đã nói lên sự thật này.

Trúng kế, tuyệt đối là trúng gian kế hai lão hồ ly kia rồi, thiếu gia ta rốt cuộc tuổi trẻ nông nổi, kinh nghiệm còn ít. bị bán đi thay người theo học thầy. Tuy nói như vậy, nhưng Đường Phong có thể tin tưởng chắc chắn hai người kia sẽ không hại mình, bọn họ muốn mình tới nơi này, khẳng định là có dụng ý, muốn tôi luyện mình sao? cũng có thể, để cho thiếu gia ta xem Ô Long Bảo này có phải là đầm rồng hang hổ không!

Trước mắt xuất hiện một tòa lâu đài rộng rãi, cột chạm trổ, Đường Phong biết rõ, mục đích đi lần này của mình cuối cùng cũng đến.

Đi về phía trước một bước, có thể chính là đầm rồng hang hổ, lui về phía sau một bước cũng có thể vạn kiếp bất phục. Nhưng những người giám thị mình kia cũng không cho mình rời đi.

không có lựa chọn, Đường Phong hít một hơi sâu. sải bước hướng Ô Long

Bảo.

Khoảng cách với tòa lâu đài càng gần, Đường Phong không nhịn được, có lẽ xem đủ rồi, tòa thành này chiếm diện tích khổng lồ, san sát nối tiếp nhau, chẳng chịt, chỗ này, còn có thể nghe được tiếng gió biển đang gào thét, thanh âm của sóng biển, bởi vì ngoài Ô Long Bảo ba dặm là biển cả mênh mông.

Khi thấy cửa chính của Ô Long Bảo, Đường Phong lập tức trở nên ngốc trệ.

Tạo hình cái đại môn này thực sự là quá đặc thù rồi. Toàn bộ đại môn cao tầm bốn đến năm trượng, cũng không phải nó có khí thế đến cỡ nào, Ô Long Bảo cự đại như thế, có một cái đại môn khí thế đương nhiên là chuyện bình thường. chỉ là hình dáng của cái đại môn này quả thực là quá đặc biệt, mà là phòng theo hình dáng một cái miệng đang mở lớn ra! Phảng phất giống như là một con hung thú đang mở cái miệng lớn đầy răng nanh của nó ra, nhằm người mà nuốt. Từ bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy bên trong tối om, đặc biệt âm trầm, bên trên cánh cửa chính gắn rất nhiều đá được mài rủ xuống giống răng nanh như đúc, tăng thêm cảm giác khủng bố cùng thần bí của toàn bộ kiến trúc.

Giờ phút này, trước đại môn không khác gì một cái miệng rộng kia lại không có một bóng người, Đường Phong đang cảm thấy nghi hoặc, sau lưng chợt xuất hiện một luồng khí tức âm lãnh. Đường Phong chợt xoay người, lập tức thối lui về phía sau. Lúc ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trước mặt mình đã xuất hiện một vị nam nhân gầy như que củi, lưng hắn còng xuống. Trên đầu trọc lóc, ngay cả áo cũng không mặc, hạ thân vẻn vẹn chỉ mặc một cái khố.

Khuôn mặt của hắn lõa lồ bên ngoài thân thể, vô số vết sẹo lớn chẳng chịt che phủ kín mặt hắn. thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Mắt bên phải của hắn bị một miếng vải đen che lại, miếng vải đen bị dây buộc cột lên, thắt ở sau gáy. Hắn dùng một con mắt còn sót lại nhìn Đường Phong lạnh như băng, trong mắt đầy xem thường cùng trào phúng không một chút nào che giấu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện