Vô Thường

Chương 240: Giao dịch


trước sau

- Còn nữa.... Ô Long Bảo cũng khác với nhưng nơi khác, nơi này không hỏi xuất thân, không hỏi lai lịch! Có rất nhiều người ở bên ngoài không chuyện ác gì không làm tới nơi này tìm kiếm sự che chở, cũng có những người bị các thế lực tông môn khác vứt bỏ, trời đất mặc dù rất lớn nhưng bọn họ không có chỗ nào để đi, chỉ có thể tới Ô Long Bảo. Nơi này ngư long hỗn tạp, loại gì cũng có.

- Thì ra là như vậy.

Đường Phong đã hiểu được một chút, một số người ở bên ngoài sau khi làm chuyện xấu xú danh lan truyền, cũng như hắn bị người gọi là Huyết Ma Đường Phong, hiện tại có lẽ xú khí đã truyền mười dặm rồi, nếu hắn chạy trốn cừu nhân đuổi giết, lại không có chỗ để trốn thì đại khái cũng có thể chạy tới đây tị nạn.

- Còn có hai loại người khác cũng tới nơi này.

Hà Hương Ngưng tiếp tục nói:

- Một loại là nhưng cô nhi được Đại Tuyết Cung nuôi dưỡng từ nhỏ, bản thân bọn họ chính là đệ tử của Đại Tuyết Cung, bị đưa đến đây chỉ vì một lý do đó là muốn bọn họ cường đại lên, ngày sau có thể vị Đại Tuyết Cung làm nhiều việc. Còn một loại người khác…

Hà Hương Ngưng bỗng nhiên ngừng một chút, sau đó nói:

- Đó là nhưng người nhà tan cửa nát, mang trên mình cừu hận khắc cốt minh tâm, muốn chính tay mình báo thù cho thân nhân nhưng lại không đủ thực lực. người đó sẽ tới đây, bởi vì ở nơi này chẳng nhưng có thể trở nên mạnh mẽ, hơn nữa cũng có thể học được cách giết người.

- Giống như ngươi?

Đường Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của nàng hỏi.

Thân thể Hà Hương Ngưng không nhịn được run lên một cái, nàng giương đôi mắt lạnh như băng nhìn Đường Phong. Đó là một đôi mắt đẹp đẽ bị bóp méo, lẽ ra đôi mắt đó có thể không buồn không lo, hàm chứa vô vàn hạnh phúc, nhưng giờ phút này lại bị hận ý ngất trời thay thế.

- Đó là chuyện riêng của ta, không cần thiết phải nói cho ngươi biết.

Một hồi lâu, Hà Hương Ngưng mới quay đầu đi nhàn nhạt nói một câu.

- Nói tiếp đi, ta không hiểu lắm về chỗ này.

Đường Phong cũng thuận thế thay đổi đề tài.

- Cướp lấy ngọc bài của người khác chẳng qua chỉ là khảo nghiệm đầu tiên của Ô Long Bảo giành cho người mới. Ở nơi này, mỗi một năm đều có mấy trăm người, thậm chí hơn ngàn người tới đây, mà có thể thông qua khảo nghiệm đầu tiên này chỉ có một phần ba, những người còn lại toàn bộ đều phải chết.

Một người cần phải cướp lấy hai khối ngọc bài, nói cách khác, trong cả quá trình có một kiếm thêm hai, như vậy dĩ nhiên chỉ có một phần ba số người có thể lưu lại. Mà trong một phần ba số người này, khẳng định cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà mất mạng, số người lại ít đi thêm một phần.

- Có thể nói, mỗi người tới đây đều chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết, đã sớm không quan trọng tới việc sinh tử nữa.

- ngươi.. ..đã cướp được hai khối ngọc bài rồi sao?

Đường Phong chần chừ một chút rồi mở miệng hỏi.

Hà Hương Ngưng chán nản lắc đầu:

- Nếu đã cướp được thì ta cũng không trở lại nơi này nữa. Nếu không phải tối qua bị mấy tên khốn vây công.. ..ta làm sao có thể rơi vào tình trạng như thế chứ? nhưng tên đó thật quá vô sỉ, chúng lại liên kết lại với nhau.

- Là ngươi nghĩ quá đơn giản!

Đường Phong cười một tiếng.

- Độc nhãn quái nhân ở Ô Long Bảo chẳng lẽ không nói cho ngươi biết bất kể dụng phương pháp gì, chỉ cần cướp được hai khối ngọc bài là được sao? Hắn cũng không nói không thể kết thành đoàn đội.

Hà Hương Ngưng cứng họng, nàng cũng không nghĩ tới chuyện này, nàng nghĩ mọi người đều giống mình, đon phương hành động, nhưng không ngờ tối qua nàng đã phải gặp thiệt thòi vì suy nghĩ này. Mà lúc Đường Phong nghe độc nhãn quái nhân nói ra quy tắc hắn cũng đã nghĩ tới khả năng này.

Nhưng ở một địa phương nguy cơ tứ phía như thế này, mọi người không quen thuộc lẫn nhau, ai lại dám yên lòng kết đoàn đội với một người xa lạ? Lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng
bị người khác đâm sau lưng, còn không bằng hành động một mình.

- Đúng rồi, ta vẫn có chuyện không rõ, loại khảo nghiệm này đối với nhưng người cảnh giới cao chẳng phải là rất có ưu thế sao?

- Chỉ có nhưng người cảnh giới Huyền giai mới có tư cách tham gia khảo nghiệm này, Hoàng giai trở xuống, Địa giai trở lên đều không được. hơn nữa độ tuổi phải từ hai mươi tuổi trở xuống. Mặc dù cũng có cảnh giới cao thấp khác nhau, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi Huyền giai, cho dù chênh lệch cũng không quá lớn.

Nghe Hà Hương Ngưng giải thích một lần, Đường Phong đã hiểu tại sao nhưng người mà mình gặp qua đều chỉ có cảnh giới Huyền giai, hơn nữa tất cả đều từ hai mươi tuổi trở xuống. Đại Tuyết Cung đúng là muốn chọn lựa tinh anh trong tinh anh, không trách được Đại Tuyết Cung lại có thể giữ vững địa vị thế lực đứng thứ hai của Lý Đường đế quốc. Có một địa phương như Ô Long Bảo cũng đủ để đảm bảo cao thủ trong cung sẽ không bao giờ cạn kiệt.

- Ta có thể hỏi một chút nhưng người bị cướp đi ngọc bài sẽ gặp phải kết cục gì?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Ngọc bài bị cướp, rất ít người có thể may mắn sống sót. Mà nhưng người may mắn tránh được một kiếp chỉ có hai loại kết cục, nếu nhưng hắc y nhân kia cảm thấy ngươi có tiềm lực lớn, có thể sẽ lưu cho ngươi một mạng, mang ngươi đến Đại Tuyết Cung làm đệ tử tầng dưới chót nhất, nếu ngươi không có tiềm lực, vậy kết cục chỉ có một,đó là chết,không có thứ hai.

Đường Phong gật đầu, Huyền giai hai mươi tuổi trở xuống đã có thể coi như tư chất cao, nếu tất cả đều bị giết chết thì đó là một tổn thất lớn đối với Đại Tuyết Cung, còn không bằng lưu cho bọn họ một mạng, để bọn họ phục vụ cho Đại Tuyết Cung.

Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường, mà tất cả nhưng người tới đây đều là kẻ điên, tư chất dĩ nhiên sẽ không kém.

- Tốt lắm, ta đã hỏi xong tất cả nhưng điều ta cần.

Đường Phong đứng dậy gật đầu với Hà Hương Ngưng.

- Cảm ơn ngươi!

Sau khi nói xong, Đường Phong liền xoay người đi ra cửa.

Hà Hương Ngưng giật giật đôi môi vài cái, nhìn bóng lưng Đường Phong, định nói gì đó nhưng thủy chung không nói lên lời.

Mãi cho tới khi Đường Phong đi tới cửa, đã chuẩn bị khuất dạng thì Hà Hương Ngưng mới đột nhiên mở miệng nói:

- Chờ một chút!

Thanh âm của nàng rất lớn, gần như là gầm lên, dường như nàng đã quyết định một chuyện vô cùng khó khăn.

- Chuyện gì vậy?

Đường Phong nghi ngờ xoay người nhìn nàng hỏi.

Hai quả đấm của Hà Hương Ngưng nắm thật chặt, thân thể run rẩy từng đợt, qua thật lâu, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, cắn chặt răng nói:

- Lúc trước ngươi và ta làm một cuộc giao dịch, ta không có cự tuyệt ngươi đúng không?

Đường Phong gật đầu, bản thân mình chỉ thuận tiện giúp nàng một chút, sau đó nhân tiện hỏi một số điều chưa biết, bất quá nàng xem đó như một cuộc giao dịch cũng không sao cả.

- Ta muốn làm một cuộc giao dịch nữa với ngươi, hi vọng ngươi không cự tuyệt.

Đường Phong nhướng mày, nghi ngờ nhìn hắn nói:

- Vậy trước tiên hày cho ta biết là loại giao dịch gì?

- Giúp ta cướp hai khối ngọc bài!

Hà Hương Ngưng nói thẳng ra mục đích của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện