Vô Thường

Chương 242: Oan gia ngõ hẹp


trước sau

- Ta chờ ở đây, ngươi đi ra ngoài đứng trên quảng trường.

Đường Phong đưa tay chỉ vào quảng trường trước mặt.

- Như vậy quá lộ liễu.

Hà Hương Ngưng thất sắc nói, trên một quảng trường trống rỗng, nếu bản thân đứng trên đó tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích của người khác.

- Chúng ta muốn câu cá, vậy không có mồi làm sao câu?

Vẻ mặt Đường Phong phong khinh vân đạm mở miệng nói.

- ngươi chỉ còn lại một đêm đúng không? Nếu chúng ta cũng giống như nhưng người khác, giống như con mèo núp một chỗ không thèm ra, dù thế nào cũng không thể tìm được, chỉ có dùng mồi như bọn chúng ra ngoài mới được.

Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong một lúc lâu, sau đó mới nói:

- Xem ra ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.

Hắn nói không sai, tất cả nhưng người ở đây, công phu ẩn núp đều rất cao, nếu tất cả đều cẩn thận ẩn giấu đi, nàng cũng không cho rằng có thể tìm được họ. Diêm Thành lại lớn nư vậy, mấy trăm người phát tán ra toàn thành, vậy mỗi chỗ cũng không được mấy người, tìm kiếm lại càng khó khăn. Chỉ có đem bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ địch nhân tấn công mình, như vậy mới có hi vọng xử lý địch nhân.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

- Đi đi, nếu bây giờ chúng ta đã kết thành đội, ta sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm.

Đường Phong nói.

- Hi vọng là như vậy.

Hà Hương Ngưng hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng lên đi ra khỏi nơi ẩn thân.

- Khoan đã, cầm lấy cái này.

Đường Phong đưa tay rút thanh nhuyễn kiễm giắt ở hông đưa cho đối phương:

- Vũ khí của ngươi hình như đã bị hư hao không ít.

Hà Hương Ngưng cúi đầu nhìn thanh trường kiếm đầy lỗ thủng của mình, do dự một chút rồi nhận lấy thanh nhuyễn kiếm của Đường Phong, cảm nhận tính chất của nhuyễn kiếm một chút, nàng thất thanh nói:

- Cương binh?

Thanh nhuyễn kiếm thoạt nhìn không thu hút chút nào lại là một thanh cương binh! nam nhân này lại tiện tay đưa một thanh cương binh cho mình sử dụng, trong lòng Hà Hương Ngưng nhàn nhạt cảm động, đã thật lâu rồi, đã thật lâu không có loại cảm giác được quan tâm này.

- Tạ ơn, nếu ta còn sống, ta sẽ đem nó hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ngươi.

Sau khi nói xong, Hà Hương Ngưng từ từ đi tới phía trên quảng trường.

Dưới bóng đêm mông lung, nữ nhân tràn đầy thù hận mang theo thân ảnh gầy yếu đi tới phía trước. Đường Phong xoa bóp cổ tay vài cái rồi lại thở dài, cõi đời này có quá nhiều người, quá nhiều chuyện tình làm cho người ta tiếc hận, Đường Phong không phải là hạng người thiện lương gì, chỉ là hắn cũng cần phải đoạt lệnh bài, vậy thì thuận tay giúp nàng đoạt lấy hai cái thì có sao.

Hà Hương Ngưng đi tới giữa quàng trường liền trực tiếp ngồi xuống, quảng trường lớn như vậy chỉ có một thân ảnh trơ trọi, dĩ nhiên là rất có khả năng sẽ hấp dẫn nhưng người khác tới đây, nhất là trong không khí còn lan truyền mùi vị của son phấn.

Những nam nhân cùng hung cực ác đều men theo mùi son phấn phát tán ra, từ từ đi tới nơi này.

Hà Hương Ngưng ngồi giữa quàng trường ước chừng thời gian nửa nén nhang, bất chợt có một nam nhân thấp bé mập mạp nhảy lên đài cao, đứng cách nàng bảy tám trượng, âm trầm nhìn tới.

Hà Hương Ngưng mở mắt đứng lên, động tác quá mạnh mẽ làm cho vết thương trên người nàng rách ra. Kìm không được đau đớn nàng đưa tay ôm lấy bụng mình, trên mặt lộ ra thần sắc có chút thống khổ.

- nữ nhân? Cư nhiên là một nữ nhân!

nam nhân đứng trên đài cao đột nhiên nở nụ cười:

- Hơn nữa còn không biết sống chết bôi son phấn.

Hà Hương Ngưng biến ắc, nghĩ thầm hòng bét, kế hoạch này quả nhiên quá mại mạo hiểm rồi, nam nhân đối diện này chính là một trong nhưng người đã giao thủ cùng mình đêm qua, mà khẳng định không phải chỉ có một mình hắn ở nơi này, hắn còn có mấy đồng bạn nữa. Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, không lý nào đồng bạn của hắn lại không có ở phụ cận, chỉ là bọn chúng ẩn núp ở nơi nào đó mà thôi.

nam nhân kia cười lên ha hả:

- Xem ra tối nay chẳng nhưng có thể thu hoạch được một khối ngọc bài mà còn có thể nếm thử tư vị nữ nhân, ta thật là yêu chết nơi này rồi.Tới đây để cho ta
nhìn xem, là mỹ nữ hay là sửu nữ!

Vừa dứt lời, thân thể mập lùn giống như một con gió vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng.

Hắn rất thấp, thân hình cũng rất mập mạp, nhưng tốc độ lại không hề chậm.

Trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng, một cái tay của hắn trực tiếp trảo về phía ngực nàng.

Hà Hương Ngưng lập tức vung nhuyễn kiếm trong tay, chém một kiếm về phía tay tên mập lùn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lùi về phía sau ba bước, ngoài miệng nói:

- Không nên hung dữ như vậy chứ. Trong đêm tối như vậy, ngươi lại bôi đầy son phấn, đứng một mình ở nơi này không phải là muốn đợi nam nhân tới giày xéo ngươi sao? Tại sao lại phản kháng chứ? Ngoan ngoãn nằm xuống để cho đại gia cưng chiều, lúc đại gia cao hứng có thể sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngọc bài của ngươi là được.

Vừa nói xong, tên mập lùn lại nhướng mày, nghi hoặc nói:

- Sao nhìn ngươi lại có chút quen quen.

Hà Hương Ngưng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn. Hôm nay nàng đổi một thân y phục nữ nhân, lại trang điểm một chút, cộng thêm trời đã tối, bóng đêm mông lung nên nam nhân đối diện này tự nhiên sẽ cảm thấy quen mặt mà không nhận ra nàng.

- Không sao cả, chỉ cần bẻ hết gai của ngươi là có thể giày xéo được ngươi rồi, hơn nữa rất vinh hạnh cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân thứ ba ta gặp được ở nơi này. Lúc trước các nàng cũng phản kháng nhưng kết cục cuối cùng chẳng phải là bị ta giày xéo mà chết.

Vừa nói, tên mập lùn vừa triển khai công kích.

- Cầm thú!

Hà Hương Ngưng tức giận mắng một tiếng, nhuyễn kiếm trên tay như bão táp đâm ra, đồng thời trong lòng nàng cầu nguyện nam nhân tên là Đường Môn kia ngàn vạn không nên xuất thủ vào lúc này, nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Bất quá làm cho lòng nàng cảm thấy bất an, Đường Môn thật sự sẽ không xuất thủ, để một mình nàng chiến đấu.

Đánh được một lát, nam nhân mập lùn bừng tỉnh đại ngộ. Y phục của Hà Hương Ngưng có thể khác đi, nhưng chiêu thức lại không thay đổi, qua máy chiêu nam nhân mập lùn liền nở nụ cười:

- Hóa ra là ngươi! ngươi lại là một nữ nhân! Đêm qua để ngươi chạy mất, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến. Các huynh đệ, ra đi, nữ nhân này chính là tên bị chúng ta đánh trọng thương bỏ chạy đêm qua, lúc này nàng đã không có năng lực để chạy nữa rồi.

nam nhân mập lùn cũng hết cách rồi, nữ nhân này mặc dù là Huyền giai, nhưng thanh nhuyễn kiếm trên tay nàng vô cùng sắc bén, sát chiêu vô cùng vô tận, làm cho hắn căn bản không cách nào áp sát, chi vào một mình hắn không biết bao lâu mới có thể đánh thắng được đối phương. Hơn nữa, đêm qua nữ nhân này bộc phát ra lực lượng cương tâm cùng để cho bọn chúng chịu không ít thiệt thòi, cho nên hắn phải kêu gọi các huynh đệ đang núp xung quanh tới.

nam nhân mập lùn vừa dứt lời, một chuỗi tiếng động liên tục vang lên, từ bốn phía bay ra mấy đạo thân ảnh, có tới tận năm người.

Trong nháy mắt năm người này đã đứng trên quảng trường, bao vây Hà Hương Ngưng ở giữa, ánh mắt tất cả bọn chúng đều hèn mọn nhìn chòng chọc Hà Hương Ngưng.

-o0o-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện