Vô Thường

Chương 269: Hậu di chứng phát tác (thượng+ha)


trước sau

Ở trên đào nhỏ này , căn bản không hề có nước ngọt, mỗi lần Đường Phong cũng chỉ có thể uống rượu. Một khi lấy ra vò rượu, con rùa lớn đảm bảo sẽ hiện thân, lần nào cũng vậy. Mùi hương của rượu này đối với nó mà nói, giống như mùi cá đối với một con mèo tham ăn,là điểm trí mạng nhưng lại có hấp dẫn đặc biệt

Sau nhiều ngày chiến đấu Đường Phong cũng đã hoàn toàn quen với phương thức tác chiến của con quái vật lớn này. Lợi dụng nhược điểm quay vòng vòng không tiện của nó, lại dùng sức công kích mí mắt của nó, vốn chỉ là một vết thương rất nhỏ, dưới sự hành hạ của Đường Phong , cũng đã trở thành một miếng lớn rồi, máu tươi chảy ra vô cùng sợ hãi.

Nhưng rùa lớn hẳn là một Linh Thú rất sợ đau, một khi trên người đã bị thương… bảo đảm là nó sẽ trốn mất dạng. Đảm lượng con Ô Quy này cũng hoàn toàn không cùng cấp bậc với cái đầu cứng rắn của nó.

Dù sao Đường Phong cũng vẫn phải đợi mấy ngày mới có thể trở về Ô Long bảo, có một đối thủ chiến đấu với hắn cũng là để giết thời gian nhàm chán. Đối với việc lấy được nội đan của nó Đường Phong cũng đã không có bất kỳ hy vọng gì với ý nghĩ xa vời đó, đảm lượng nó kém như vậy,bị đau là chạy mất dạng muốn lấy được nội đan là vô cùng khó khăn, ở trên con đường chết chóc mà tích lũy kinh nghiệm chiến đáu, đây cũng coi như là một loại tu luyện đi.

Bốn năm ngày, vết thương của Đường Phong căn bản cũng đã khép lại rồi. Xương gãy cũng chưa có hoàn toàn lành lặn , nhưng cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Trong bốn năm ngày này, bọn La lão hẳn là cũng đã về đến Ô Long bảo – nhưng điều kiện đầu tiên là bọn họ có thể an toàn trở về.

Đường Phong cũng đã có ý nghĩ lên đường.

Nhưng mà trước khi đi, Đường Phong lại muốn thử một phen.

Thời tiết rất tốt, vừa vặn là một ngày trời trong nắng ấm, rất thích hợp để chiến đấu. Đường Phong lấy một vò rượu từ trong mị ảnh không gian ra, sau đó hướng về phía miệng uống hai ngụm, giơ bàn tay lên, vò rượu cũng rơi xuống đất vỡ nát, trong nháy mắt mùi rượu nồng nặc phát tán ra.

Một thân một mình đứng trên đảo nhỏ, Đường Phong giống như đang đợi bằng hữu của mình, hay đúng hơn là đang đợi đối thủ của mình.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt biển có một chút động tĩnh, nhìn theo phía xảy ra động tĩnh Đường Phong liền thấy được con rùa lớn, một con rùa khổng lồ hiện lên.Đầu to, lỗ mũi lớn càng không ngừng hít hà, hướng về phía bên này bơi đến.

Chờ nó lên bờ, Đường Phong liền xuất ra thiên binh Toái Tinh, khí định thần nhàn nhìn con rùa lớn kia, trận chiến của mình và nó hôm nay, cũng là trận chiến cuối cùng, bất luận có thể giết được nó hay không, mình cũng phải thừa dịp năng lực Tá Thi Hoàn Hồn không xuất hiện di chứng gì mà chạy về Ô Long bảo.

Đợi trong nháy mắt khi con rùa lớn có động tác, Đường Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại , làn thứ hai dùng đòn sát thủ của bản thân!

- Tá ~ Thi ~ Hoàn ~ Hồn!

Một tiếng trầm thấp quát lên , Đường Phong cả người khí thế bắn ra ngoài, dưới chân tạo nên một vòng tro bụi rung động, quần áo trên người không gió mà bay bay

Đến khi Đường Phong lần nữa mở mắt ra, bàn chân to của con rùa cũng đã đến phía trên đầu hắn, nhưng Đường Phong giờ phút này đã hoàn toàn không giống như lúc trước.

Lại một lần nữa đứng ở cấp bậc thiên giai này, cảm thụ của Đường Phong so với lần trước còn sâu sắc hơn rất nhiều. Linh khí bất đồng quanh thân lại càng dễ cảm nhận hơn, càng dễ nắm bắt hơn, tốc độ chân của con cự quy táp tới cũng đột nhiên giảm xuống không ít.

Đây là một loại cảm giác khá kỳ lạ, nhưng Đường Phong biết đây là tác dụng của việc thực lực của mình trong nháy mắt tăng lên rất nhiều gây nên, khiến cho nhãn lực và khả năng tư duy cũng nhanh hơn, khiến động tác của cự quy mới tương đối chậm như thế.

Dưới một kích này của cự quy là một cỗ áp lực khổng lồ, ép tới mức không khí cũng tựa như bị bóp méo, bả vai của Đường Phong có cảm giác nằng nặng, nhưng khi chân trước của nó tiếp xúc với chân của Đường Phong thì bóng người đang đứng tại chỗ bỗng nhiên biến ảo một hồi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh.

Chân trước của cự quy thuận lợi chộp tới, trực tiếp xé tan hư ảnh thành hư vô, cự quy có chút linh trí lúc này cũng cảm thấy mơ hồ không thôi, bởi vì chiến đấu mấy ngày quá, Đường Phong cứ nhảy tới nhảy lui như con khỉ vậy, thủy chung chưa từng để nó tấn công được, mà bây giờ lại để cho nó đè bẹp dưới chân, thế nhưng kỳ quái chính là không hề có cảm giác vật gì đó bị giẫm nát dưới chân cả.

Cự quy nghi hoặc dời chân ra, thò đầu xem xét chỗ đó, trong mũi phun ra một cỗ nhiệt khí thổi bay cát bụi, quả nhiên, ngay đó ngoại trừ một cái hố sâu ra thì căn bản không hề có bất cứ thứ gì khác.

Đường Phong lúc này đây đã đứng ngay trên đầu cự quy, tốc độ của hắn khi xuất toàn lực vốn đã không chậm, huống hồ gì bây giờ lại là cảnh giới Thiên giai trung phẩm? Có thể nói tốc độ phát ra khi dùng loại trạng thái này cũng không kém Khiếu Thiên Lang là mấy.

Thiên binh Toái Tinh nguyên bản ngâm đen đột nhiên trở nên đỏ bừng, chỉ là trong nháy mắt mà trên thân Toái Tinh đã có liệt hỏa bốc lên, khí nóng tỏa ra hừng hực, nhiệt độ trong không khí tăng lên trong nháy mắt.

Đường Phong đang mượn sức mạnh của Biên Vô Huyết, Cương Tâm của Biên Vô Huyết lại là hỏa, nên Đường Phong tự nhiên cũng có thể vận dụng được.

Nhưng khiến hắn có chút nghi hoặc chính là vận dụng hỏa lực lượng hình như hơi lạ thì phải. Ngẫm lại thì nguyên nhân có thể là do thủy linh khí ở nơi này quá nhiều gây nên, thủy hỏa vốn xung khắc, nên có chút khắc chế sức mạnh Cương Tâm của Biên Vô Huyết.

Xem ra sau này lúc chiến đấu thì mình còn phải căn cứ vào hoàn cảnh và địa phương mà chọn loại Cương Tâm thích hợp.

Mặc dù hơi khó vận dụng nhưng dẫu gì thì cũng là Thiên giai trung phẩm, trong nháy mắt cảm nhận được cái nóng, cự quy liền có phản ứng ngay, nó cứ quay quay cái đầu như lúc trước, muốn hất Đường Phong xuống.

Nhưng lắc nhiều lần thì Đường Phong vẫn đứng vững ở trên.

Đường Phong cầm thanh Thiên binh bị liệt hỏa bao quanh, dùng toàn lực đâm lên mí mắt đóng chặt của nó.

Chỉ một cú đánh, nhưng một nơi khó mà phá vỡ được phòng ngự như mí mắt trong nháy mắt đã bị đánh tan, vết thương mới tiếp vết thương cũ, máu tươi trên mắt cự quy không ngừng nhiễu xuống, do không rút Toái Tinh lại mà trực tiếp kéo mạnh một đường xuống đất luôn.

Tiếng ma sát như vỏ cây bị cắt vang lên, vết cắt lập tức nứt ra.

Lực công kích của Thiên giai trung phẩm quả nhiên không giống bình thường! Đường Phong kềm chế kích động trong lòng, chọc thêm lần nữa, dùng một loại tốc độ ly kỳ không ngừng cắt trên da của nó, mỗi một kích đều để lại vết thương lớn nhỏ đủ kích cỡ.

Cự quy phẫn nỗ gào lên, nó chưa bao giờ bị thương như vậy nên có phần khủng hoảng, vô cùng kinh hãi, thân thể khổng lồ không an phận quẫy đạp trên đất, khiến cát bụi bay mịt mù.

Bất quá chỉ qua một lúc thì nó đột nhiên đổi hướng, chạy về phía biển.

Nó muốn bỏ chạy, Đường Phong không dám chậm trễ, gầm lớn một tiếng, trên Toái Tinh chợt lóe cương khí, trực tiếp gọt đi một khối mí mắt của nó.

Toàn bộ mắt của nó đều dính máu tươi, đỏ lòm một màu, thoạt nhìn khá thê thảm, nhưng loại thương thế này với nó mà nói thì căn bản không là gì, chẳng qua là nó nhát gan, sợ đau nên mới phản ứng kịch liệt như thế.

Đợi sau khi con cự quy chìm xuống biển, Đường Phong vẫn không buông tay, cùng theo nó tiến vào lòng biển, trên mặt biển chỉ lưu lại một xoáy nước và bọt khí trắng xóa, sau đó lập tức trở nên yên tĩnh.

Tận một lúc sau, mới có thêm một loạt bọt khí đột nhiên phá vỡ yên bình trên mặt biển, thân ảnh của Đường Phong bắn lên từ phía dưới, xoay người vài cái trên không trung, sau đó lảo đảo
rơi xuống bờ cát, cười khổ nhìn về phía biển rộng.

Con súc sinh nay quả nhiên vô cùng lợi hại.

Sau khi chìm sâu vào lòng biển, nó đã rút hết đầu và tứ chi của mình vào trong mai, mặc dù Đường Phong có thực lực của Thiên giai trung phẩm đi nữa thì cũng bất lực, không thể làm gì được với cái mai rùa này, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chọn từ bỏ.

Nhìn bộ dạng của nó thì hẳn là một thời gian ngắn nữa cũng không bị mình dụ lên được, hơn nữa mình cũng không ở lại đây lâu được.

Bây giờ nên trở về Ô Long bảo.

Chiến đấu với nó vài ngày, thoạt nhìn không thu hoạch được gì, nhưng Đường Phong cũng không thất vọng. Trong những lần sinh tử cận kề lúc chiến đấu kia, ít nhiều gì cũng khiến mình tiến bộ hơn một chút, hơn nữa, bây giờ cũng đã biết ở những địa phương khác nhau thì sức mạnh Cương Tâm phát ra cũng khác nhau. Dù sao thì Túy ngư thảo cũng đã tới tay, mục đích chủ yếu của lần này cũng đã đạt được.

Làm nguời thì phải biết dừng lại, không nên có dã tâm quá lớn, nếu không thì cũng có một ngày bị kẻ khác nuốt mất.

Cảm nhận trạng thái cơ thể của mình hiện tại, tất cả đều bình thường, cũng không có dấu vết của di chứng xuất hiện. trong lòng Đường Phong không khỏi vui mừng, đây hẳn là tác dụng của hai lần rèn luyện thân thể mà được, dùng cường độ của thân thể mình bây giờ đủ để chống đỡ cảnh giới Thiên giai trung phẩm trong một thời gian ngắn.

Xoay về hướng Ô Long bảo, Đường Phong đứng tại chỗ bắn lên, dồn hết cương khí toàn thân vào chân, mượn lực cương khí bắn ra đẩy thân thể của mình lao tới trước.

Lúc trước còn ở Thiên Tú đã từng thấy qua Thiên giai cao thủ bay tới bay lui, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, tốc độ cũng cực nhanh. Nhưng tới khi làm rồi thì Đường Phong mới phát hiện hóa ra việc này cũng không đơn giản như mình nghĩ.

Đường Phong chưa từng làm việc này bao giờ, chuyện này với hắn mà nói thì hoàn toàn cũng giống như một đại cô nương sắp bước lên kiệu hoa, đều là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra tới giờ, trực tiếp dùng cương khí để phi hành từ trước tới nay đều là độc quyền của Thiên giai cao thủ. Tuy rằng trên lý thuyết mà nói thì chỉ cần có lực lượng của Thiên giai trung phẩm thì làm khá đơn giản, nhưng làm gì cũng cần phải có kinh nghiệm mới được.

Cả người Đường Phong sau khi phóng ra hơn mười trượng thì tà tà chúi xuống mặt đất, có vẻ như hắn càng ngày càng không khống chế nổi sự cân bằng của cơ thể, cố gắng nâng cao lên cũng không được.

Sau một lát, Đường Phong mắng liền hai tiếng, hai chân đạp lên mặt nước.

Tốt xấu gì thì nước biển cũng có thể coi là một thực thể, tuy rằng rất nhu hòa nhưng dù gì cũng có thể cung cấp một chỗ mượn lực. giẫm xuống một cái, Đường Phong phóng về phía trước, thân thể cất cao, cuối cùng thân thể cũng không lọt xuống biển, tránh khỏi vận mệnh phải xấu hổ.

Bay ra hơn mười trượng nữa thì lại gặp phải chuyện hệt như vừa rồi.

Đầu của Đường Phong nhất thời lớn như cái đấu, hoàn toàn không ngờ được việc dùng cương khí phi hành lại khó khăn như vậy.

Vừa tung người lên vừa hỏi Linh Khiếp Nhan xem có bí quyết gì không.

Chẳng ngờ Linh Khiếp Nhan cười duyên một hồi rồi nói với hắn là khi vừa bắt đầu thì ai cũng như vậy, dần dần mới quen được, chuyện này liên quan tới khả năng khống chế cương khí trong cơ thể của mình, không phải trong một thời gian ngắn ngày một ngày hai mà luyện được.

Đường Phong cũng không còn cách nào khác, chỉ đơn giản là giữ nguyên tư thế không ngừng nhảy thế này đi thẳng về Ô Long bảo. Cũng may thực lực của hắn bây giờ Thiên giai trung phẩm, nếu không thì với thực lực Huyền giai trung phẩm thì lần đầu tiên Đường Phong chỉ có thể nhảy ra được vài chục trượng, sau đó sẽ không thoát khỏi cảnh ngã xuống nước.

Mặc dù tư thế hơi khó coi, Đường Phong cũng chưa thích ứng được với loại bay nhảy hay nói đúng hơn là bật nhảy cường độ cao thế này, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Mỗi lần bật lên thì gió biển thối tới trước mặt, thổi tung tóc và y phục của Đường Phong, khiến hắn có cảm giác cưỡi mây đạp gió vậy.

Lúc theo thuyền rời bến lúc trước, Đường Phong vẫn chưa có cơ hội cẩn thận nhìn ngắm phong cảnh hai bên, lúc này đang ở một mình, tự nhiên thấy được nhiều thứ mà mình chưa từng để ý.

Biển rộng quả thực rất hung hiểm, trên đường đi Đường Phong thường xuyên thấy vài dòng nước xoáy hình thành trên mặt biển, đôi khi không cẩn thận đi trúng vào vùng gần nước xoáy thì dưới chân lại truyền tới một cỗ hấp lực, muốn hút mình vào trong dòng nước xoáy, còn có thể tận mắt nhìn thấy gió lố xoáy gào thét điên cuồng bên trong, uy lực vô cùng lớn, có thể cuốn nước biển lên tận trời cao, nhìn qua vô cùng đồ sộ, hút mọi thứ vào bên trong hệt như rồng hút nước trong truyền thuyết.

Đường Phong cẩn thận né tránh những khu vực nguy hiểm này, bất quá rốt cuộc hắn cũng đã hiểu vì sao chỉ có ba mươi dặm đường mà phải tốn một ngày một đêm mới tới, bởi vì quả thật có quá nhiều nguy hiểm cần phải tránh né.

Còn lần trở lại Ô Long bảo này, mặc dù Đường Phong cũng phải vòng khá xa, nhưng chỉ mất chưa tới một canh giờ đã thấy được đất liền.

Nhảy thêm vài lần nữa, đất liền đã gần ngay trước mắt, quay đầu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện Ô Long bảo hay bóng dáng của ụ tàu, nơi này rốt cuộc là đâu thì Đường Phong cũng không biết, bất quá chắc cũng ở gần Ô Long bảo thôi, bởi vì phương hướng đại khái không sai.

Để tránh đụng phải người nào, Đường Phong cảm thấy trước tiên nên giải trừ năng lực tá thi hoàn hồn của mình thì hơn. Bằng không nếu để ai đó phát hiện thì mình có thể sẽ gặp phiền toái.

Thời điểm chỉ còn cách bờ biển vài chục trượng thì Đường Phong đáp xuống, trực tiếp hóa giải tá thi hoàn hồn.

Cũng giống hệt như mình đã nghĩ, toàn thân liền truyền tới cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi, giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, vùng đan điền vốn đầy ắp cương khí bỗng chốc trở nên trống rỗng, vô cùng đau đớn.

Đây là di chứng khiến Đường Phong lo sợ, loại đau đớn tới tận xương cốt, đau tới nhập hồn phách tâm này căn bản không ai có thể chịu đựng nổi.

Đường Phong kìm lòng không được kêu lên một tiếng giống như tiếng thú gầm, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch, thân thể lắc lư cố gắng trụ vũng nên không ngã xuống, mỗi bước đi tới đều vô cùng gian nan, từng bước từng bước đi trên bãi cát, sau đó liền ngã xuống, miệng thở phì phò, đoạn xương gãy vốn đã sắp lành chỗ eo lúc này đây lại giống như gãy thêm lần nữa, khắp người phảng phất như khi thì rơi vào hầm băng, lúc lại nằm trong lò lửa, khi thì cực lạnh, lúc lại cực nóng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện