Vô Tiên

Xảo quyệt (1)


trước sau

Công Dương Lễ và Công Lương Tán đi xa, tình hình trên bờ lại trở nên khẩn trương. Lâm Nhất ung dung vuốt râu, tựa cười mà như không phải cười. Nữ tử đối diện hắn lại hùng hổ vung nắm đấm, tư thế được lý thì không nhường người.

- ... Uổng cho ta cung kính ngươi như trưởng bối, không ngờ lại gặp phải một tên lừa đảo! Nếu không phải cao nhân chân chính đến, bổn cô nương chắc vẫn bị ngươi tiếp tục lừa gạt, thật là tức chết người ta mà.

Hoa Trần Tử nổi giận mắng không ngừng, vẫn chưa hết giận. Thấy đối phương không chỉ không có giác ngộ tự xét lại, còn nở trào phúng trào phúng, càng khiến nàng ta tức giận mà không có chỗ chút.

Trên đường đi, cẩn thận rụt rẽ chịu bao nhục nhã, cuối cùng lại là một vở kịch, thật là uất ức!

Sau khi lên án một phên, Hoa Trần Tử bớt tức giận. Nàng ta lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu ưỡn ngực hất cằm, nghĩa chính nghiêm từ quát:

- Lão nhân, mau khai ra tục danh và sư thừa môn phái, nếu có nửa câu không thật, bổn cô nương ta...

Đột nhiên nhớ tới bộ dạng đồ tể khi giết giao ăn thịt của đối phương, mắt lại ta lóe sáng, nói tiếp:

- ... Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!

Phương pháp không buông tha là thế nào? Còn giống như không từ thủ đoạn năm rồi cuốn lấy không buông, còn nói hay là 'Tẩu thiên nhai", nếu vậy thì thứ cho ta không thể phụng bồi! Lâm Nhất lơ đễnh lắc đầu, lên tiếng hỏi vặn:

- Lão phu chưa từng tự xưng mình là trưởng bối, vậy gạt ngươi lúc nào.

Hoa Trần Tử nhất thời nghẹn lời. Ngươi không tự cho mình là trưởng bối, vì sao lại bày ra tư thế tiền bối, còn khiến cho người ta thiệt giả khó phân biệt, đây không phải cố ý lừa gạt thì là gì? Mà cái này thì phải trách ai, chẳng phải là vì mình muốn thoát khỏi đuổi giết, cho nên mới mắc mưu. Lão nhân, ngươi đúng là cáo già!

Lâm Nhất liếc xéo Hoa Trần Tử đang chớp chớp mắt, giọng nói mang theo vẻ trào phúng nói:

- Một đường đi theo tới tận đây, liên lụy lão phu năm lần bảy lượt xuất thủ cứu giúp, không biết cảm ơn lại còn muốn bày mưu hãm hại, thiên hạ còn có người sao tán tận lương tâm như vậy sao? Hừ! Tiểu nha đầu tuổi còn trẻ mà không đi theo chính đạo, khiến lão phu khinh thường!

- Lão nhân, ngươi...

Hoa Trần Tử mặt đỏ lên, cũng không cam chịu yếu thế nói:

- Ngươi rơi vào Trầm thủy, bổn cô nương vẫn dọc theo bờ sông đưa tiễn mười dặm, chẳng ai còn nợ ai cả. Mà ta biết rõ ngươi lừa gạt hai vị tiền bối đo nhưng không vạch trần, phần nhân tình này tuyệt đối không thể chối cãi.

Khi gặp Công Dương Lễ và Công Lương Tán, hai người phân biệt giả mạo đệ tử tiên môn khác, trong lòng đều tự biết rõ, lại không vạch trần đối phương. Mà Hoa Trần Tử lại coi đây là nhân tình không thể chối cãi.

Còn nói một cách đương nhiên như vậy, khiến Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ. Tính tình của nữ tử như lưu manh này vẫn trước sau như một, thật sự khiến cho người ta đau đầu!

- Ngươi giả mạo đệ tử Bách An môn, thì sao có thể vọng ngôn thân phận của ta là giả? Mà ta chưa gặp Lâm Nhất, sao lại nói là lừa gạt hai vị tiền bối

đó! Chẳng lẽ ngươi đã gặp người đó rồi, vậy xin hãy kể chi tiết đi, lão phu đang muốn tìm hắn...

Lâm Nhất nghiêm mặt nói.

- Lão nhân, ngươi không thể tự xưng là lão phu để chiếm tiện nghi của ta!

Hoa Trần Tử đã không còn khí thế vừa rồi, nhưng trên lời nói lại không muốn chịu thiệt. Nàng ta khinh thường hừ một tiếng với Lâm Nhất, nói:

- Mọi người đều biết, Thiên Đạo môn và Đạo Tề môn chính là đối thủ một mất một còn. Nếu ngươi thật sự là môn hạ đệ tử của Văn Bạch Tử, sao lại chịu cứu tính mạng của kẻ thù như ta? Đừng cho rằng có lệnh bài liền có thể giả dạng, ai biết ngươi đã giết bao nhiêu người.

Trong mắt Hoa Trần Tử, sau khi giết người đoạt bảo, trên người ai mà không có mấy tấm lệnh bài của tiên môn khác! Trên tay lão nhân này có cả đống pháp bảo, có trời mới biết hắn làm bao nhiêu chuyện cướp tài hạng mạng.

Sắc mặt Lâm Nhất hòa hoãn lại, ha ha ha ha từ chối cho ý kiến.

Hoa Trần Tử thì chu mỏ, nói:

- Ta thật sự đã gặp Lâm Nhất rồi đấy, nhưng vì sao phải nói cho ngươi nghe? Có điều, hai người các ngươi thật đúng mặt hàng cùng quầy, đều không chỉ một lần khi dễ bổn cô nương!

Lâm Nhất ngẩn ra, giả vờ không hiểu. Nếu cứ tiếp tục dây dưa với nữ tử này, nói không chừng sẽ sinh ra bất ngờ gì đó.

- Lão nhân, ngươi vì sao muốn tìm Lâm Nhất?

Hoa Trần Tử truy hỏi. Một phen tranh chấp không có kết quả, nàng ta chẳng thèm bận tâm nữa, ngược lại sinh ra tò mò.

Lâm Nhất không để ý tới Hoa Trần Tử, đi sang một bên, lấy ra một thanh phi kiếm pháp bảo để tế luyện. Thủ đoạn phòng thân của hắn vốn không nhiều lắm, hơn nữa có nữ tử này ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu muốn qua sông mà lại không để lộ thân phận, không thể không tính toán nhiều.

Hoa Trần Tử đảo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, điểm mũi chân đi tới.

Trên phi kiếm dài hơn thước, ấn ký thần thức vẫn chưa tiêu tán, bị Lâm Nhất vung tay lên xóa đi. Sau một lúc, hắn cất kiếm vừa tế luyện vào trong Càn Khôn giới, lại lấy ra một thanh phi kiếm khác rồi bào chế theo cách đó. Lúc này lại có người lên tiếng.

- Trả thù? Ngươi chưa chắc đã là đối thủ của tiểu tử đó!

Tay Lâm Nhất vẫn không ngừng, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Hoa Trần Tử chắp tay sau lưng lắc lư trái phải, dáng người như. Lúm đồng tiền của nàng ta rực rỡ như hoa, minh diễm động lòng người.

Ánh mắt lướt qua, Lâm Nhất lại quay về phi kiếm trên tay, nói:

- Ngươi sao biết ta tìm hắn không phải vì báo ân?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện