Sau khi ăn sáng xong, Đường Nhã Phương thu dọn đồ để chuẩn bị đi làm, đúng lúc Lục Đình Vỹ cũng cần đến công ty nên thuận đường đưa cô đi.
Khi đến công ty giải trí thời đại, Lục Đình Vỹ đột nhiên gọi Đường Nhã Phương lại, anh nói với cô bằng vẻ mặt thành thật: "Tôi e rằng người trong căn nhà đó sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, nếu hai ngày này em xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi biết bất cứ lúc nào.
"Được rồi, cảm ơn anh, Đình Vỹ." "So với lời cảm ơn ngoài miệng, tôi thích những hành động thực tế hơn.
Tuy nhiên, xét thấy xưng hô mà em vừa gọi cũng không tệ lắm, nên tôi sẽ tạm thời không ép buộc em." Lục Đình Vỹ hiếm khi nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
Gương mặt Đường Nhã Phương đột nhiên đỏ lên, cô vội vàng chào tạm biệt anh, sau đó lập tức bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Sau khi quay lại công ty, Đường Nhã Phương quét thẻ để điểm danh, cô chuẩn bị trở về chỗ ngôi của mình để sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn của ngày hôm nay, kết quả là chưa ngôi ẩm chỗ thì đã bị Tổng An Nhi lôi đi.
Hai người vào trong buồng vệ sinh và khóa cửa lại, Tống An Nhi lập tức lên tiếng hỏi: "Hôm qua cậu nói với tớ là cậu dọn ra ngoài, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Chu Như Ngọc lại làm chuyện tốt gì hay sao?" "Không phải vậy đâu, tớ tự muốn chuyển đi thôi." Đường Nhã Phương lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?" Tổng An Nhi khịt mũi coi thường.
Đường Nhã Phương thở dài: "Được rồi, đúng một nửa "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Nhã Phương nhún vai.
"Cũng chẳng có gì đâu, ngày mại Chu Như Ngọc sẽ phải đính hôn với Vi Vịnh Phong, ba tớ bắt tớ đến tham dự hôn lễ của bọn họ...!"Cái gì!"
Tổng An Nhi cảm thấy kinh ngạc đến nỗi trừng lớn mắt, há to miệng.
Đường Nhã Phương đã đoán được phản ứng của cô ấy từ trước, cô chỉ mim cười.
Tổng An Nhi lấy lại tinh thần, nhìn cô bằng vẻ đau khổ.
"Nhã
Phương "Tớ không sao, cậu đừng lo lắng.
Bọn họ muốn đính hôn thì cứ đính hôn thôi, tớ không thể tham gia được.
Chu Như Ngọc muốn kích thích mình, tớ sẽ không để cho cô ta thực hiện được ý đồ đâu."
Đường Nhã Phương nói rất bình tĩnh, bây giờ cô đã không còn là người mà Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong có thể tự do điều khiển nữa rồi.
Khi yêu Vi Vịnh Phong, cô có thể cho đi tất cả, khi đã không còn yêu anh ta nữa thì có thể chán ghét đến tận xương tủy, Chu Như Ngọc dựa vào điều này để khiến cô phải đau khổ, rõ ràng là một sai lầm.
Qua mấy ngày sau, trong lòng Đường Nhã Phương đã từ từ chấp nhận sự thật này.
"Nhã Phương, cậu có thể nghĩ được thế này thì đúng là tốt quá rồi, tớ thực sự sợ cậu sẽ nghĩ không thông"
Vốn dĩ Tống An Nhi còn lo lắng rằng cô sẽ không chịu đựng nổi, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm đi, tớ không ngốc như vậy đâu.
Đường Nhã Phương vỗ vỗ vai của cô ấy, sau đó nở nụ cười và nói: "Đi thôi, chúng ta nên quay lại phòng làm việc rồi." "Được."
Sau khi hai người cùng nhau bước ra khỏi buông vệ sinh, dường như Tống An Nhi lại nghĩ tới điều gì đó, cô ấy lập tức hỏi: "À đúng, cậu chuyển đi đâu vậy?" "Cái này à...!Đường Nhã Phương do dự một lúc rồi cười: "Sau này tới sẽ nói cho cậu biết" "Cái