Tại tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
Trong phòng họp cực lớn, bầu không khí vô cùng căng thẳng, mọi người đang ngồi thất thần, nghiêm túc nhìn chăm chú giám đốc một bộ phận nào đó đang báo cáo lúc này.
Mà Lục Đình Vỹ người ngồi ở vị trí chủ trì lại có vẻ hơi lơ đễnh, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Thư ký Ngô Tư Lăng bên cạnh anh nói lầm bầm ở trong lòng: lần thứ hai mươi bảy.
Kỷ lục này là tổng số lần giám đốc của anh xem đồng hồ từ đầu cuộc họp cho đến bây giờ.
Chủ tịch chưa bao giờ như thế này trong một cuộc họp ...!tâm tư treo ngược cành cây, như thể anh ấy đang băn khoăn vấn đề gì đó, linh hồn của anh ấy cũng không ở đây.
Giám đốc hẳn là đang lo lắng cho vợ của anh ấy.
Tập đoàn tập đoàn Đường Thị tổ chức đại hội đồng cổ đông hôm nay để bầu ra chủ tịch mới, và vợ của Tổng giám đốc là một trong những ứng cử viên.
Không có gì lạ khi giám đốc lo lắng đến như vậy.Và khi Ngô Tư Lăng đang miên man suy nghĩ về điều này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng họp hội nghị.
Rõ ràng bầu không khí trong phòng họp phút chốc trở nên căng thẳng, tất cả mọi người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đoán già đoán non xem ai là người muốn tìm đến cái chết như thế này, đến cả tham dự cuộc họp cũng quên tắt máy.
Lúc này, Lục Đình Vỹ từ trong túi lấy ra chiếc di động đang đổ chuông, trực tiếp cầm lên.
Ngô Tư Lăng lặng lẽ lè lưỡi, hôm nay vị chủ tịch này thật sự khác bình thường, ngoài việc không chú ý cuộc họp ra, anh ấy còn không thèm tắt chuông điện thoại di động.
Có thể tưởng tượng ra những người khác đã bị sốc như thế nào.
Anh ta nhìn lên về phía những người khác, quả nhiên mọi người sửng sôst như vừa gặp phải quỷ.
Mà những gì xảy ra tiếp theo còn khiến họ sốc hơn.
Lục Đình Vỹ vừa nghe điện thoại, một giọng nói xa lạ đầy lo lắng vang lên: "Anh là chồng của Nhã Phương phải không, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện ...!
Không đợi đối phương nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đứng dậy, bỏ qua sự kinh ngạc của mọi người, vội vàng sải bước đi ra ngoài.
Ngô Tư Lăng thấy vậy, nhanh chóng đứng lên, vội vàng nói: "Chúng ta kết thúc cuộc họp" rồi sau đó liền đuổi theo sau.Một chiếc Maybach màu đen đang phi nước đại trên đường, nhanh đến mức tất cả các phương tiện bên cạnh đều né tránh.
May mắn thay, bây giờ đã gần trưa, không có nhiều xe trên đường, nếu không thì có thể đã xảy ra tai nạn giao thông với tốc độ này.
Phía trước có đèn đỏ.
Ngô Tư Lăng đang định giảm tốc độ để dừng xe chờ đèn đỏ.
Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ băng ghế sau: "Tiếp tục lái!"
Ngô Tư Lăng nhíu mày, nhưng không nói gì, liền theo mệnh lệnh nhấn ga chạy vượt đèn đỏ.
Khoảng cách từ Hoàng Gia đến bệnh viện vốn là hơn nửa giờ, sau khi Ngô Tư Lăng vượt qua mấy cây đèn giao thông đã rút ngắn còn hơn mười phút.
Điều này đủ thấy tốc độ của chiếc xe nhanh như thế nào.
Đường Nhã Phương chỉ bị chấn thương ở lưng, ngoài ra không có vấn đề gì khác.
Vì vậy, sau khi nhập viện chưa bao lâu cô đã nhanh chóng tỉnh lại.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, cô đã thấy lão Trần đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô.
Ông Trần vừa thấy cô tỉnh thì lập tức đứng dậy: "Nhã Phương, con tỉnh rồi.
Có còn khó chịu nữa không?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của lão, Đường Nhã Phương như nhìn thấy cha mình, không tự chủ được nhếch môi lên: "Con không sao."Vừa nói, cô vừa cố gắng ngồi dậy, vừa định ngôi lên, chấn thương ở lưng cô truyền đến cơn đau khiến cô hô lên một tiếng và suýt ngã ngửa ra giường.
Lão Trần sợ tới mức đưa tay đỡ cô, ông lại lo lắng hỏi: "Con đau ở chỗ nào?" Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Cháu chỉ bị thương thôi, không sao đâu."
Lão Trần vẫn lo lắng:"Để ta gọi bác sĩ đến xem bệnh cho con." "Chú Trần, không cần ...!Cô