Buổi tối, sau giờ làm việc Đường Nhã Phương đi thẳng về nhà.
Lục Đình Vỹ vẫn phải làm thêm giờ nên sẽ quay trở về muộn một chút, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên tự mình vào bếp chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn.
Phòng bếp trong nhà rất lớn, hơn nữa còn rất sạch sẽ và có đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Đường Nhã Phương nhìn một chút, cuối cùng chọn thịt bò, khoai tây, mỳ ống và ngô, còn có các nguyên liệu khác, rồi mới bắt đầu bận rộn nấu ăn.
Trông cô giống với người mười ngón tay không chạm vào nước nhưng khi thực hiện lại rất nhuần nhuyễn, việc gì cũng biết như rửa rau, thái thịt, nêm nếm gia vị...!
Một lúc sau, mùi hương thoang thoảng bay ra khỏi bếp.
Khi Lục Đình Vỹ quay trở lại thì nhìn thấy cảnh này.
Cô vợ bé bỏng của anh đang đeo chiếc tạp dề, quay lưng lại với anh và đang bận rộn ở trong bếp.
Với vóc dáng xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của cô, mỗi một cử chỉ đều có nét tao nhã khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Lục Đình Vỹ bước tới và ôm eo cô từ phía sau.
Đường Nhã Phương giật nảy mình, chiếc muỗng trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống: “Anh về rồi à?”
"Ừ."
Lục Đình Vỹ đáp lại một tiếng và tựa cằm vào vai cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh khẽ vang lên bên tại cô: “Đôi bàn tay này của em thật sự không nên dùng để nấu ăn.”
"Đôi tay được sinh ra không phải dùng để làm việc hay sao?”
Đường Nhã Phương khẽ mỉm cười rồi vội vàng thúc giục: “Bữa tối sắp xong rồi, anh ra ngoài chờ trước đi.”
“Không cần, anh đợi ở đây là được.”
Lục Đình Vỹ thản nhiên nói nhưng không có ý muốn buông đôi tay đang vòng lấy eo cô.
Đường Nhã Phương có chút bối rối: “Anh định chờ như vậy sao? Như vậy em sẽ không làm được gì hết.”
“Anh có thể giúp em."
Anh trầm giọng nói, một đôi tay thon dài đưa ra phía trước che lại mu bàn tay của cô rồi nấu ăn cùng cô.
Lúc này, tư thế của hai người có chút mập mờ không rõ, Đường Nhã Phương có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Trái tim của cô bất giác đập loạn nhịp, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran, hơi thở của anh ẩn giấu sự nguy hiểm, cô chịu không nổi nên đẩy anh ra: “Tổng giám đốc Lục, anh quấy rầy như vậy sẽ ảnh hưởng đến tài nghệ nấu nướng của em, cũng sẽ cản trở em trở thành một người vợ hoàn hảo.”
Ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu hơn một chút, rồi nói một cách đứng đắn: “Muốn trở thành một người vợ hoàn hảo, đây không phải là cách tốt nhất, có cần anh nói cho em một lối tắt hay không?”
“Lối tắt gì cơ ạ?”
Đường Nhã Phương tò mò nghiêng đầu nhìn anh.
"Lối tắt này..."
Anh khẽ mỉm cười và nói, đôi tay hơi dùng sức một chút đã dễ dàng xoay người cô lại, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
“Đừng, miếng bít tết còn đang ở trên chảo...”
Đường Nhã Phương khẽ kêu lên một tiếng phản đối.
Lục Đình Vỹ không có ý định buông cô ra, đôi tay ôm chặt cơ thể cô, một nụ hôn sâu và nóng bỏng kiểu Pháp mang theo sự dịu dàng và quyến luyến, không