Khi các phóng viên xung quanh nhìn thấy vậy, tất cả đều giữ im lặng, ai cũng sợ rằng mình sẽ vô tình bị vạ lây.
Sắc mặt của Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cũng thay đổi.
Tuy rằng quy mô của Công ty giải trí Thời Đại không nhỏ, nhưng nếu Công ty giải trí Thiên Hòa muốn gây áp lực thì
Thời Đại cũng đành phải im lặng gánh chịu.
"Nhã Phương, làm sao bây giờ?"
Mặc dù thường ngày Tống An Nhi hay cậy mạnh, tính tình hấp tấp, nhưng khi đứng trước thế lực xấu xa, cô ấy cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu, đột nhiên đánh mất chính kiến của mình.
Hàng lông mi của Đường Nhã Phương khẽ run rẩy, cô cũng cảm thấy không biết nên làm gì.
Nhưng cô cũng không có ý định xin lỗi về những chuyện vừa xảy ra.
Cô thà chết còn hơn phải xin lỗi loại người cặn bã như thế này, lại còn phải ở cùng anh ta cả đêm.
Ngay lúc bầu không khí trong phòng bao trở nên nghiêm túc thì chợt có một tay phóng viên vừa đi vệ sinh từ bên - ngoài xông vào, anh ta tỏ vẻ vô cùng phấn khích: “Tổng giám đốc Lục, vừa nãy tôi đã nhìn thấy Lục Đình Vỹ của Hoàng Gia ở bên ngoài.
Điều này xảy ra có hơi đột ngột, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó, mười mấy phóng viên đã lấy lại tinh thần trước: "Ở đâu? Ở đâu vậy?" "Anh có chắc là mình không nhìn nhằm chứ? Lục Đình Vỹ, đây chính là cơ hội trăm năm cũng khó gặp được một lần, mau lên, đi xem đi."
Mọi người bắt đầu nhốn nháo chạy ra khỏi cửa phòng bao như ong vỡ tổ - bầu không khi căng thẳng ban nãy cũng đã hoàn toàn biến mất, mà ngay cả Lâm Thành Thông, các nhà đầu tư và một số diễn viên nữ cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, muốn thử xem có thể nhân cơ hội này để tạo quan hệ với nhân vật nổi tiếng của Hoàng Gia hay không.
Tổng An Nhi nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm thở phào: Nhã Phương, chúng ta có nên nhân cơ hội này để rời khỏi đây không?"
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên rồi, đi luôn thôi."
Nói xong, cả hai nhanh chóng đứng dậy và bước ra khỏi phòng bao.
Vào lúc này, bên ngoài đã xảy ra hỗn loạn, không biết khi nào mà Lâm Thành Thông và cả những nhà đầu tư đó đều gọi tên Lục Đình Vỹ, đưa danh thiếp của mình cho anh với vẻ mặt nịnh nọt, ai ai cũng phải cúi đầu kh lưng với Lục Đinh Vỹ.
Lục Đình Vỹ khẽ cau mày, anh bị Ngô Tư Lăng chặn ở phía sau, trên mặt lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Tống An Nhi nhìn thấy cảnh này, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ khinh thường: "Vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn như vậy, nhưng bây giờ lại như một con chó lông xù vẫy đuôi chào đón Tổng giám đốc Lục.
Mình cũng say cực phẩm như thế này rồi."
Cô ấy nói xong, nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía Lục Đình Vỹ, ảnh mất nhanh chóng phát sáng "Nhưng mà không ngờ tớ lại có thể gặp được Tổng giám đốc Lục ở đây, quả nhiên nam thần của tớ rất đẹp trai!"
Đường Nhã Phương thầm cười trộm, - ánh mắt cô xuyên qua đám người, nhìn về phía Lục Đình Vỹ.
Dường như Lục Đình Vỹ đã cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Đường Nhã Phương, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, có cảm giác giống như đang liếc mắt đưa tình,
Đường Nhã Phương lặng lẽ mim cười với anh.
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ bỗng trở nên sâu thẳm hơn, anh lướt qua đám người, bước về phía cô.
Nhưng ngay khi Lục Đình Vỹ sắp đi lướt qua người Đường Nhã Phương, anh đột nhiên dừng lại và nói: "Phóng viên của Thời Đại?"
Đường Nhã Phương gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Đình Vỹ chăm chú nhìn cô: "Tôi nhớ cô, chỗ Thời Đại không thích hợp với cô đâu, nếu có hứng thủ thi cô có thể đến Hoàng Gia, công ty của chúng