“Hừ, còn không phải là vì Vi Vịnh Phong sao, tớ nói cho cậu biết nè, ngày hôm đó tớ đi chạy tin tức một mình, kết quả là tận mắt nhìn thấy cô ta và Vi Vịnh Phong đi ăn với nhau, tớ còn có ảnh làm bằng chứng đây này.
Tống An Nhi cười tủm tỉm đưa máy ảnh của cô ấy qua.
Đường Nhã Phương nhìn qua, quả nhiên thấy trong bức ảnh là cảnh hai người kia đang ăn cơm ở nhà hàng Dải Ngân Hà.
“Hì, cậu nói xem, nếu để Chu Như Ngọc xem bức ảnh này thì không biết cô ta có phát điên không nhỉ?"
Tổng An Nhi cười vô cùng vui vẻ trên nỗi đau của người khác, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt dữ dẫn vặn vẹo của Chu Như Ngọc.
Trên thế giới này, người cô ấy ghét nhất chính là Chu Như Ngọc, nếu có thể tận mắt nhìn thấy cô ta thất bại thì còn gì sảng khoái hơn được nữa.
Đường Nhã Phương không hưng phần giống như Tống An Nhi, cô nghĩ ngợi trong chốc lát rồi lắc đầu nói: “Cao Mỹ Kiều không phải hạng người tốt đẹp gì, Vi Vịnh Phong cũng không phải, nếu hai người này qua lại với nhau lâu dài thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Chu Như Ngọc cũng không phải hạng người biết nén giận.
“Như vậy không phải sẽ càng tốt sao, cứ để ba người bọn họ cần xé nhau, chúng ta ở bên cạnh vui vẻ xem kịch.
Tổng An Nhi lạc quan nghịch máy ảnh, thái độ xem thường.
Đường Nhã Phương tiếc có một cái “Cậu nghĩ nhiều rồi, hiện tại điều tớ quan tâm nhất là Chu Như Ngọc sẽ đối phó với tớ như thế nào.
Dù sao thì trong khoảng thời này tớ cũng không thể đi chạy tin được, cho nên cậu nhớ giúp tớ nhìn chăm chăm người phụ nữ kia, nếu có thể thì chụp mấy tấm ảnh ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta.
Không phải cô ta muốn ra mắt rồi dẫm đạp lên tớ sao? Vậy thì tớ sẽ để cho cô ta nếm thử mùi vị bị tan rã từng chút một.” "Được, cứ giao cho tớ."
Nếu nói hiện tại cái gì làm cho Tổng An Nhi cảm thấy hứng thú nhất, chắc chắn chính là việc chèn ép Chu Như Ngọc, vì vậy khi Đường Nhã Phương nhờ cô thì cô đã đồng ý ngay lập tức.
Chớp mắt cái đã hơn nửa tháng trôi qua, sau bao nhiêu cố gắng thì kịch bản cải biên cũng được hoàn thành đúng thời hạn.
Đường Nhã Phương lập tức cầm những tài liệu liên quan đến hạng mục này đi tìm Lục Đình Vỹ.
Đây là lần thứ hai Đường Nhã Phương đến Hoàng Gia, hơn nữa còn lấy thân phận đàm phán để đến, cô nghênh ngang, quang minh chính đại bước qua cửa lớn.
Lục Đình Vỹ đã biết từ sớm, cho nên anh cử Ngô Tư Lăng xuống đón cô.
Lên tầng, đến văn phòng Tổng Giám đốc, Lục Đình Vỹ đã chuẩn bị sẵn cà