Vì hết lần này đến lần khác không chiếm được lợi từ Đường Nhã Phương, Chu Như Ngọc có phần căm tức dễ nhận thấy.
Sáng sớm hôm sau bắt đầu công việc, cô ta chỉ mang theo hai trợ lý đến hiện trường quay chụp, bỏ rơi Đường Nhã Phương ở lại khách sạn.
Ban đầu Đường Nhã Phương còn hốt hoảng mấy giây, nhưng mà ngay lập tức vô cùng mừng rỡ: “Vừa rồi em còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để thoát khỏi bọn họ, hình như bây giờ không cần nữa.”
Lục Đình Vỹ cười gật đầu: “Vậy em chuẩn bị đi, anh dẫn em ra ngoài.”
“Vâng.”
Khoảng nửa tiếng sau, Đường Nhã Phương tắm rửa xong xuôi, thay quần áo, cùng Lục Đình Vỹ đi xuống lầu.
Lục Đình Vỹ mở cửa xe, Đường Nhã Phương chờ anh ở cửa khách sạn.
Một lát sau, Vi Vịnh Phong cũng đi ra, khi thấy Đường Nhã Phương thì ngẩn ra.
Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu đỏ phong cách đơn giản thoải mái, phác họa nên những đường cong trên dáng người xinh đẹp, mái tóc đen dài được vén lên tùy ý, khí chất thanh nhã lúc này lại mang theo chút gợi cảm, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ và cuốn hút, giống như một đóa hoa nở rộ, lộ ra vẻ phong tình khác lạ.
Vi Vịnh Phong vô cùng choáng ngợp.
Trước đây khi anh ta ngày ngày ở bên Đường Nhã Phương, vậy mà không phát hiện cô quyến rũ thế nào, thế nhưng từ khi xa nhau, từng giây từng phút cô đều khiến cho anh ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
So với Chu Như Ngọc, không thể nghi ngờ rằng Đường Nhã Phương còn xuất sắc hơn một chút.
Trái tim Vi Vịnh Phong không khỏi trở nên hừng hực, trong mắt bừng lên ngọn lửa nóng vô hình, ý nghĩ muốn cướp Đường Nhã Phương về càng thêm kiên định.
Lúc này, đương nhiên Đường Nhã Phương cũng phát hiện sự có mặt của Vĩ Vịnh Phong, thấy anh ta nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, không khỏi quay đầu sang bên cạnh, giả vở không nhìn thấy.
Vĩ Vịnh Phong lấy lại tinh thần, đi tới chào hỏi cô: “Em muốn tới hiện trường chụp ảnh sao? Anh có xe, có thể đi cùng nhau.”
“Không cần, anh đi của anh, tôi đi của tôi, chúng ta cũng không thân quen như vậy.”
Đường Nhã Phương lạnh nhạt đáp, không thèm liếc anh ta một cái.
Vĩ Vịnh Phong nhíu mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng còi xe.
Anh ta nhìn sang, chỉ thấy một chiếc Maserati phong cách đứng ở ven đường, sau đó Đường Nhã Phương nhếch môi cười, ngay cả câu chào cũng không nói với anh ta một tiếng đã chạy tới, chui vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Vi Vịnh Phong đứng đó híp mắt, hơi thở u ám toát ra từ khuôn mặt anh ta.
Xem ra anh ta đoán không sai, quả nhiên lần này đi, người đàn ông kia vẫn luôn ở bên cạnh Đường Nhã Phương!
Trên xe, nhìn bóng dáng Vĩ Vịnh Phong dần dần thu nhỏ trong gương, Đường Nhã Phương trợn mắt, nói: “Thật xui xẻo”
Lục Đình Vỹ nghiêng đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Người không quan trọng, bà xã cần gì phải quan tâm.”
“Đúng là không cần quan tâm, nhưng nhìn chướng mắt."
Đường Nhã Phương bĩu môi, oán trách một câu.
Trước mặt Lục Đình Vỹ, Đường Nhã Phương hoàn toàn không che giấu sự chán ghét với Vi Vịnh Phong, đồng thời cũng thẳng thắng một trăm phần trăm, ngay cả chuyện Vĩ Vịnh Phong từng hi vọng cô