“Thôi được rồi, mấy ngày này cô ở nhà nghỉ ngơi giữ sức khỏe đi.
Chuyện này đợi xuôi đi một thời gian thì nói tiếp.”
“Vậy hợp đồng quảng cáo tiếp theo của em...” Chu Như Ngọc cắn môi dưới, vẻ mặt không cam tâm nói.
“Thời điểm bây giờ như thế này thì làm gì có quảng cáo nào mời cô làm đại diện nữa chứ, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi mọi chuyện lắng xuống đi.
Lần cuối tôi cảnh cáo em một lần nữa, nếu em còn tiếp tục gây chuyện ở bên ngoài nữa, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho tôi kết hôn với em đâu.
Đến lúc đó em có cầu xin thế nào thì cũng vô dụng thôi, vậy nên em nên biết điều một chút đi.”
Nói xong Vi Vịnh Phong cũng không còn tâm trạng để an ủi Chu Như Ngọc nữa, anh ta trực tiếp lấy áo khoác đứng lên đi không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Ngay sau khi Vi Vịnh Phong rời đi, sắc mặt của Chu Như Ngọc bắt đầu thay đổi, mặc dù cô ta biết rằng Vi Vịnh Phong sẽ không đứng yên nhìn cô ta bị bắt nạt, nhưng hiện hại anh ta đã bị vướng vào quá nhiều chính sự, mà bản thân lại quá yếu đuối và thiếu kỹ năng, muốn anh ta toàn tâm để sự chú ý lên người mình cơ bản là không thể được.
Chính vì vậy vào lúc này không còn cách nào khác là cô ta phải tự tìm cách cứu chính bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Chu Như Ngọc vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Nguyễn Hương Giang: “Hương Giang, em quen biết nhiều người trong làng giải trí hơn chị, có cách nào giúp chị tổ chức một buổi tiệc nhỏ gặp mặt không, chị muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm”
“Chị chuẩn bị cái gì đấy?” Nguyễn Hương Giang ngửi thấy mùi âm mưu từ lời nói của Chu Như Ngọc.
“Chị cần có người khác giúp đỡ, chỉ cần có thể có được chỗ đứng trong làng giải trí, chị sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết” Chu Như Ngọc nghiến răng nói chắc nịch.
"Được, để em chuẩn bị giúp chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Như Ngọc không khỏi nheo mắt nguy hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Nhã Phương, đừng tưởng rằng làm vậy là có thể hạ gục được tao.
Cứ đắc ý đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Chu Như Ngọc nén giận trong lòng trở về nhà họ Đường.
Nhà họ Đường hôm nay ngoài Đường Quốc Thành và Triệu Thanh Bích thì trong nhà chỉ có quản gia và một vài người giúp việc.
Sau khi Chu Như Ngọc trở về nhà, cô ta đi thẳng đến phòng của Triệu Thanh Bích, vừa bước vào phòng, cô ta đã nóng lòng hỏi: “Mẹ, chuyện chia cổ phần trước kia bảo con bàn bạc với bố rốt cuộc là như thế nào?”
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó? Còn nữa, sao bỗng dưng con quay về thế? Bây giờ con đã gần như con dâu nhà họ Vi rồi, suốt ngày cứ chạy đi chạy lại không hay đâu.”
Triệu Thanh Bích vội vàng chạy lại đón, đặt Chu Như Ngọc ngồi ở bên cạnh.
Chu Như Ngọc vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Sao con lại không thể nhắc đến chứ, việc đó đã trôi qua lâu rồi mà.
Bây giờ ở ngoài kia thì bị bọn trẻ ranh qua về nhà thì bị ông già bắt bẻ.
Hai cha con bọn họ nhất quyết đồng lòng đồng sức không cho con được sống yên ổn ý.
Sự nghiệp của con bây giờ đang gặp khó khăn, nếu như đến cả tài sản của bản thân cũng không có, mẹ cứ đợi mà xem, sớm muộn gì mẹ của Vĩ Vịnh Phong cũng sẽ tổng cổ con ra ngoài thôi.”
“Aiza, Ngọc à, mẹ cũng biết là con lo lắng, nhưng mà lão già ở nhà vẫn chưa chút hơi thở, mẹ cũng không có cách nào cả.” Triệu Thanh Bích vẻ mặt hiện ra có chút lực bất tòng tâm.
Người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Đường Thị trên giấy vẫn đang viết là Đường Nhã Phương, năm đó khi mẹ Đường qua đời đã thống nhất với Đường Quốc Thành viết như thế.
Nhiều năm qua Triệu Thanh Bích bề ngoài có vẻ là đã gia nhập vào nhà họ Đường, nhưng trên thực tế hầu hết gia sản của nhà họ Đường không hề có liên quan đến bà.
Triệu Thanh Bích trong lòng luôn luôn rất căm hận, cũng không cam tâm một chút nào.
Sau đó bà đã phải thuyết phục hết nước hết cái mới nhận được cái gật đầu của Đường Quốc Thành, đó