Triệu Thanh Bích tức giận đến mức cả người phát run.
Chu Như Ngọc kéo tay của bà ta, cũng coi như là trấn an, ngay sau đó, sắc mặt của cô ta lại có chút u ám, nhìn về phía Đường Quốc Thành: “Ba, mẹ của con dù cho có thể nào đi nữa cũng là bậc bề trên của Đường Nhã Phương, ba cứ để mặc cho Đường Nhã Phương làm nhục mẹ của con như vậy hay sao?”
Đường Quốc Thành cau mày lại, đối với một màn kịch ngay dưới mí mắt như thế này cũng cảm thấy hơi hơi nhức đầu, không khỏi nổi giận mà nói: “Các người đều bớt tranh cãi lại một chút đi, bất kể là ở bên ngoài các người tranh cãi, ầm ĩ đến như thế nào, đấu đá đến ra sao, nhưng mà nếu như đã quay trở lại cái nhà này, vậy thì tất cả đều phải buông hết thành kiến xuống cho tôi! Đừng có mỗi lần gặp mặt nhau là lại giống như kẻ thù người sống ta chết như vậy.
Tôi ngại mất mặt!”
Nghe những lời này, Đường Nhã Phương không khỏi bĩu môi.
Cô và Chu Như Ngọc chính là loại kẻ thù người sống ta chết, hơn nữa còn là loại kẻ thù không thể đội được trời chung.
Chu Như Ngọc và Triệu Thanh Bích cũng không nói thêm điều gì, chỉ một lần nữa ngồi lại lên trên ghế sô pha, nhưng mà trong đáy mắt của cả hai mẹ con đều xoẹt qua một tia ác độc khó mà phát hiện được ra.
Lại trôi qua thêm một hồi, đúng lúc Đường Nhã Phương chuẩn bị muốn đi lên tầng trên, Đường Quốc Thành đột nhiên lại gọi cô lại: “Đúng lúc ngày hôm nay con cũng quay trở lại, ba có chuyện này muốn thương lượng cùng với con.”
“Có chuyện gì?”
Đường Nhã Phương ngay lập tức dừng bước chân lại, nghi ngờ hỏi.
“Là về chuyện phân phối lại cổ phần của công ty."
Đường Quốc Thành đứng dậy từ trên ghế sô pha, sau đó đưa cho Đường Nhã Phương một phần tài liệu đã được chuẩn bị xong từ trước đó.
“Phân phối lại cổ phần của công ty?”
Đường Nhã Phương khẽ nhướn mày lên, sau đó cũng đưa tay nhận lấy tập tài liệu: “Cổ phần của Tập đoàn Đường Thị đều ở dưới danh nghĩa của tôi rồi, không phải hay sao? Tại sao vẫn còn phải phân phối lại?”
Đường Quốc Thành không trả lời, chỉ tỏ ý nói cô nhìn tập tài liệu ở trong tay trước.
Tài liệu này là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, bên trong viết rất rõ ràng, Tập đoàn Đường Thị đồng ý chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn sang danh nghĩa cá nhân của Chu Như Ngọc, chỉ cần Đường Nhã Phương ký tên lên trên bản hợp đồng này, thì những nội dung trong đó cũng lập tức có hiệu lực.
Sau khi Đường Nhã Phương nhìn lướt qua thì cũng lập tức hiểu được tình huống.
Khó trách!
Khó trách hai ngày này Chu Như Ngọc lại không hề gấp gáp trả đòn, thì ra là đã chuyển sự tính toán của mình sang tài sản nhà họ Đường.
Cô ta quả thực là cũng đủ dũng cảm.
Sau khi cô ta làm nhiều chuyện đối với cô như vậy rồi, lại vẫn còn mặt mũi muốn cô phân chia tài sản của nhà họ Đường cho cô ta?
Đường Nhã Phương cảm thấy thế giới quan của chính mình đã bị sụp đổ và đổi mới một cách vô cùng lớn, mãi cho đến thật lâu sau, cô mới có thể miễn cưỡng nói ra: “Trời còn chưa tối mà đã bắt đầu giấc mộng Xuân Thu rồi hay sao? Đồ của Đường Nhã Phương tôi mà các người cũng dám nhòm ngó đến hay sao?”
Đường Nhã Phương dùng giọng nói mỉa mai cất lời, sau đó nhìn về phía hai mẹ con kia, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh, cuối cùng ném trả lại bản hợp đồng chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần kia cho Đường Quốc Thành, ý tứ kia, rõ ràng là không muốn cho.
Đường Quốc Thành vốn dĩ đã có được dự đoán từ sớm, cũng không mở miệng nói gì nữa, thấy vậy, Triệu Thanh Bích bất chợt cất cao giọng, cả giận nói: “Đường Nhã Phương, hai mươi phần trăm cổ phần này, là quà cưới mà ba của mày đã hứa sẽ cho Như Ngọc, cho nên mày phải ký tên lên đó.”
"Là do ông ấy hứa, tại sao tôi lại phải ký tên? Cổ phần của Tập đoàn Đường Thị, có một phần là do mẹ của tôi để lại cho tôi, các người xứng đáng được có hay sao?”
Đường Nhã Phương châm chọc cười lạnh hai tiếng, sau đó tầm mắt lại bất chợt chuyển lượn một vòng, cuối cùng rơi xuống trên mặt của Đường Quốc Thành, lạnh nhạt nói: “Ba, mặc dù ba vẫn luôn là người quản lý của Tập đoàn Đường Thị, nhưng mà người có tư cách thừa kế là tôi.
Đó là đồ mà mẹ tôi để lại cho tôi, ai cũng đừng mơ tưởng đụng được đến.
Nếu như ba không muốn để cho tôi và ba hoàn toàn cắt đứt quan hệ ba con, vậy thì đến cuối cùng cũng đừng để cho mẹ con hai người phụ nữ này có ý tưởng nhòm ngó đồ của người khác như thế này nữa, bởi vì, cho dù tôi có chết cũng sẽ không thể nào đồng ý đâu.”
Sau khi nói xong những lời này, Đường Nhã Phương cũng không chờ cho Đường Quốc Thành nói thêm điều gì, lập tức xoay người muốn đi.
Triệu Thanh Bích nôn nóng, vội vàng đuổi theo sau đó kéo tay của Đường Nhã Phương lại mà nói: “Nhã Phương, mày không thể không