Cơ thể Lục Đình Chiêu khẽ run rẩy, cậu ấy tranh thủ thời gian cười làm lành nói: "Được, em sai rồi.
Chị dâu cứ yên tâm, em đã dặn bác sĩ ở đây cam đoan sẽ không khiến vết thương của chị để lại sẹo.
Mặt khác, người lái xe đụng chị em cũng đã giúp chị báo thù, em tuyệt đối sẽ khiến cô ta sống không bằng chết."
Đường Nhã Phương ngẩn người: "Mọi người đã biết ai đụng chị à?"
Lục Đình Chiêu gật đầu: "Đương nhiên, ngoài khu biệt thự của chị có camera giám sát, điều tra một chút sẽ biết."
Mặt Đường Nhã Phương chợt trầm xuống.
Sự ác độc của Chu Như Ngọc hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô, nếu không phải hôm nay mình phản ứng nhanh, nói không chừng thật sự đã bị đụng chết.
Nghĩ đến một màn kia thì trong đầu Đường Nhã Phương chợt có sự hoảng sợ sau khi sống sót sau tai nạn.
Lục Đình Vỹ thấy vẻ mặt này của cô, không khỏi có chút đau lòng, anh vội vàng hỏi thăm: "Bà xã, em có thể nói cho anh biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh biết sau khi cô về nhà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đường Nhã Phương gật đầu, cô không giấu diếm gì cả: "Người phụ nữ kia muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đường Thị, vì người thừa kế là em cho nên phải được sự cho phép của em mới có thể lấy được.
Nhưng em đã từ chối, có thể do cô ta không cam lòng mới lái xe đụng em."
"Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà! Cướp mất chồng sắp cưới, cướp đoạt gia sản, hiện tại ngay cả mạng cũng không buông tha.
Em đây lớn như vậy còn lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đáng sợ như vậy." Mặt mũi Lục Đình Chiêu đầy ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Lục Đình Vỹ càng âm trầm đến dọa người: "Bà xã yên tâm, người làm em bị thương, không ai có thể chạy thoát"
Đường Nhã Phương bị xe đụng phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, đợi bác sĩ xác nhận cô không còn đáng ngại, lúc này cô mới được Lục Đình Vỹ đón về nhà nghỉ ngơi.
Đến buổi tối thì Đường Nhã Phương muốn tắm, Lục Đình Vỹ dùng một tay kéo cô ngồi trên đùi của mình, thản nhiên nói: "Bác sĩ nói, vết thương của em không thể dính nước."
"Em...Em sẽ cẩn thận."
Gương mặt Đường Nhã Phương có chút nóng lên, cô có thể cảm nhận được mông của mình đang ngồi lên bộ phận nào đó rất dễ kích động.
Nét mặt Lục Đình Vỹ lại hết sức bình tĩnh: "Vậy anh giúp em tắm."
Nói xong anh bế cô lên, đứng lên từ trên ghế salon rồi đi đến phòng tắm.
Hai tay của Đường Nhã Phương ôm cổ của anh, mắt trợn thật to: "Không...Không cần đâu, em có thể tự tắm."
Nhưng làm sao Lục Đình Vỹ có thể để ý tới cô?
Sau khi ôm cô vào phòng tắm thì anh bắt đầu đổ nước điều chỉnh thử nhiệt độ cho cô.
Cơ thể Đường Nhã Phương căng cứng, trong lòng cô căng thẳng đến không chịu được.
Tuy nói mỗi một tấc da thịt trên người cô đều bị anh nhìn thấy rồi, nhưng hai người vẫn chưa tới mức kia, bây giờ anh lại nói muốn giúp cô tắm...!
Thật sự không được!
Chỉ cần Đường Nhã Phương nghĩ đến hình ảnh kia thì cô đã xấu hổ đến hận không thể trực tiếp chui vào một cái lỗ nào đó.
"Đừng sợ, anh sẽ cố gắng cẩn thận để không làm đau em."
Lúc này Lục Đình Vỹ đã thử xong độ nước, anh cong môi cười yếu ớt với cô.
Gương mặt Đường Nhã Phương đỏ rần, tứ chi cứng ngắc bước tới tiếp tục vùng vẫy giả chết: "Em thật sự có thể tự mình..." Kết quả vừa dứt lời, dưới chân đã trượt một cái làm cả người cắm xuống đất.
"Đứng cũng không vững thì làm sao tự mình được?"
Lục Đình Vỹ ôm chầm lấy cơ thể của cô rồi ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói có nồng nặc ý cười.
Đường Nhã Phương khóc không ra nước mắt ghé vào trước ngực anh, trong lòng cô tự nhủ đây chỉ là ngoài ý