Nhà họ Vi bị Lục Đình Vỹ trả thù làm không được yên bình, còn Đường Nhã Phương lại sống rất an nhàn, mỗi ngày áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, cô làm sâu gạo đến nghiện rồi.
Khoảng chừng một tuần sau thì vết thương trên người cô dần dần tróc vẩy ra, nhưng vì có không ít vết thương ở trên đùi và trên tay vẫn để lại mốt số seo mo.
Lúc trở lại công ty đi làm, Tống An Nhi thấy cảnh này thì không khỏi tức giận mắng: "Con nhỏ Chu Như Ngọc đế tiện kia thật sự không phải là người, tay chân đẹp đẽ thế này mà bị để lại sẹo thì trông giống gì? Nếu như đặt ở cổ đại thì đây chính là hoa đã bị dập, không thể gả ra ngoài được."
Đường Nhã Phương vội vàng cười an ủi: "Đừng lo lắng, bác sĩ nói vài hôm nữa là những vết sẹo này sẽ biến mất."
"Vậy cũng không thể xóa bỏ việc cô ta muốn đụng chết cậu! Chết tiệt, lần sau gặp được cô ta, bà đây nhất định sẽ cầm dao xẻo trên mặt cô ta mấy lỗ."
Tống An Nhi vẫn khó nén phẫn nộ như cũ, đến nay cô ấy vẫn nhớ rõ vài ngày trước nghe được tin Đường Nhã Phương xảy ra tai nạn xe cộ, mình đã bị dọa khiếp sợ thế nào.
Hiển nhiên cô ấy cũng không nghĩ tới, thật sự không ngờ Chu Như Ngọc ác độc đến trình độ khiến người khác phẫn nộ như vậy.
"Được rồi, đừng nóng giận, hiện tại tớ đã không sao.
Vả lại, cậu cũng đừng tưởng cô ta sẽ được yên ổn, chuyện này tớ không thể cứ tính như vậy đâu."
Lần này bị Chu Như Ngọc chọc giận không chỉ có Lục Đình Vỹ mà còn có cô.
Khoản nợ này cô nhất định sẽ tính với Chu Như Ngọc thật tốt, nếu như dễ dàng buông tha vậy cô sẽ không mang họ Đường nữa.
"Đương nhiên không thể tính như vậy được! Tớ đã nói với cậu rồi Đường Nhã Phương, không bao lâu nữa Lê Mẫn Nghi sẽ về nước.
Cậu hãy chờ xem, chờ cô ấy trở lại thì ngày tốt lành của Chu Như Ngọc cũng phải chấm dứt."
"Hả?"
Bỗng nhiên hai mắt của Đường Nhã Phương sáng lên: "Lê Mẫn Nghi sắp về rồi?"
"Đúng vậy, chuyện ở nước ngoài đã xử lý gần xong.
Vả lại cậu ấy đã biết chuyện giữa cậu và Chu Như Ngọc, cho nên đã quyết định trở về."
Nói đến đây thì trên mặt Tống An Nhi tỏ ra vẻ hoài niệm: "Lê Mẫn Nghi đi đã ba năm rồi nhỉ? Thật tốt, ba chị em chúng ta lại sắp có thể tụ họp cùng nhau rồi."
Đường Nhã Phương cũng không nhịn được nở một nụ cười: "Đúng vậy, tớ thật nhớ cậu ấy.
Lần này thì hay rồi, Lê Mẫn Nghi trở về, sợ rằng cuộc sống sẽ trở nên càng ồn ào."
"Ha ha, không sai, Lê Mẫn Nghi trở về thì đoán chừng Thành phố Bắc Ninh này sẽ không còn chỗ cho Chu Như Ngọc phách lối."
Tâm trạng hai người rất vui vẻ trò chuyện trong chốc lát rồi trở lại chỗ ngồi của mình làm việc.
Nụ cười trên mặt Đường Nhã Phương đã tắt, hiển nhiên tin bạn tốt sắp về nước khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Buổi chiều, Lê Na gọi Đường Nhã Phương đến văn phòng, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Cơ thể không sao chứ?"
"Cảm ơn Quản lý quan tâm, tôi đã không có gì đáng ngại rồi."
Đường Nhã Phương cười với cô ta, đáy mắt có chút cảm động.
Lê Na nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì thì tốt, cô là một tướng tài dưới tay tôi, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, vậy coi như là tổn thất của tôi.
Chu Như Ngọc kia cũng thật là, từ lúc cô ta đến công ty đến nay thì chưa từng được yên ổn, thật không nghĩ đến lần này còn ác độc như vậy..."
"Sao Quản lý làm sao lại biết chuyện này?"
Đường Nhã Phương hơi ngạc nhiên, chuyện Chu Như Ngọc lái xe đụng cô không có mấy người biết đến.
"Tôi hỏi Tống An Nhi đấy."
Lê Na mấp máy môi, hình như có chút không hiểu nhìn Đường Nhã Phương: "Tại sao không báo cảnh sát chứ, Chu Như Ngọc đã có âm mưu giết người, đó là chuyện phạm pháp, nếu như tìm đủ chứng cứ thì ít nhất sẽ