Vô Tình Cướp Nụ Hôn Đầu Của Trùm Trường

Chương 2


trước sau

4

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua.

Anh chống đầu, mắt nhìn chằm chằm tôi.

Nháy mắt chiếm lấy tầm mắt của tôi.

Tựa như một con báo đốm đang săn bắn.

Đang hứng thú nhìn chằm chằm con mồi của mình, từng chút từng chút rơi vào trong cạm bẫy được mình bố trí.

Tôi đã bị suy nghĩ của mình làm ớn lạnh, vội vàng nhìn bàn tay của anh.

Vẫn còn rất đỏ, thậm chí nổi lên màu xanh tím.

Cả hai lần chấn thương của anh đều có liên quan mật thiết tới bồn hoa.

Tôi lấy thuốc mỡ mang theo bên mình ra.

"Xin lỗi, anh đưa tay tới đây đi, tôi bôi thuốc cho anh."

Anh lười biếng đưa một tay cho tôi: "Lần trước bôi rồi mà sao vẫn chưa hết?"

Tôi giải thích: "Cái này phải kiên trì dùng, là tôi sơ sẩy, tôi đưa thuốc mỡ này cho anh, coi như quà bồi thường có được không?"

"Bạn học nhỏ, vết thương này của tôi là ở đâu ra vậy?"

"Bị tôi làm...".

"Một lọ thuốc mỡ đã muốn tôi tha cho rồi à?"

Thái độ của tôi cực kỳ thành khẩn: "Vậy làm sao anh mới có thể tha cho tôi?"

Hình như anh bị chọc giận đến bật cười, bàn tay nửa che mặt: "Bôi thuốc cho tôi, cho đến khi vết thương của tôi lành lại, được chứ?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Vốn là do tôi tạo ra, tôi cũng phải lo liệu cho xong đúng không?

Sau khi bôi xong một bàn tay, tôi vô ý thức vỗ mu bàn tay của anh.

"Đưa tay kia đây."

Anh lại lười biếng đưa tay kia cho tôi: "Vẫn còn chỗ khác bị thương, có muốn bôi một chút hay không?"

Tôi theo bản năng trả lời: "Ở đâu?"

"Nơi này."

5

Tôi nhìn theo hướng anh chỉ.

Đó là ngực anh.

Mọi người đều nói anh là kiểu người ăn mặc gầy gò, cởi qu@n áo ra lại có da có thịt.

Nhưng nhìn thế nào, tôi cũng cảm thấy anh giống như con gà luộc vậy á.

Ánh mắt tò mò cũng không đè nén được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lồ ng ngực anh một cái.

Có cơ bụng không ta?

"Muốn biết cảm giác sờ cơ bụng à?"

Giọng nói của anh đột nhiên đến gần, tôi lập tức hoảng sợ.

Tiếng tim đập thình thịch, vội vàng kéo dài khoảng cách.

"Làm sao anh biết?"

Tôi vội vàng che miệng mình lại, sao lại nói ra lời thật lòng rồi.

Giọng của anh đè rất thấp, rất trêu người: "Lại đây, tôi sẽ nói cho em biết."

Tôi vội vàng thò lại gần, mắt nhìn thẳng phía trước không dám lộ ra manh mối.

Nuốt nước bọt trợ gan.

Bên tai là giọng nói khàn khàn của anh: "Sờ lên sẽ có tiếng đập bình bịch á…."「抹上去是搁楞搁楞的声音。」

(tui không biết tiếng gì ai sờ rồi giúp tui bổ sung dới:)))

Tôi thốt ra: "Cơ bụng của cậu cứng tới vậy luôn hả?"

Nhận ra rằng anh vừa cố tình trêu chọc tôi, tôi liếc nhìn anh trong sự tức giận.

Tiếp tục bôi thuốc cho anh.

Anh cười đủ rồi, cũng không tự làm mình mất mặt nữa.

Bàn tay nhàn rỗi đang vuốt điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì, cười đến có chút —— nhộn nhạo?

Tôi lấy lại sự chú ý của mình, bôi thuốc cho anh.

Bôi bôi, không biết tại sao ánh mắt của tôi lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tay anh.

Giật mình vài giây.

Thậm chí tôi còn không biết lúc ấy tôi đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bàn tay này vừa thon dài, khớp xương rõ ràng ngón tay thì tựa như sứ ngọc.

Đó là đôi bàn tay đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Ma xui quỷ khiến, tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Sau đó, mười ngón tay đan nhau.

Cứ như vậy mà nắm lấy bàn tay sứ ngọc như đồ thủ công mỹ nghệ thượng đẳng này, một vệt màu xanh tím kia càng làm nổi bật thêm vẻ trắng nõn của bàn tay.

"Đẹp không?"

Tôi vô ý thức gật gật đầu.

Ý thức trở về.

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt giảo hoạt của Tạ Lương Thần.

Ngay lập tức buông tay.

Lại bị đối phương nắm chặt.

Bên môi anh mỉm cười, nhìn tôi gằn từng chữ nói:

"Bạn học Ôn, chắc em cũng không muốn để những bạn học khác biết đâu há?"

Bạn học phía trước cứng ngắc quay đầu lại, trợn tròn hai mắt nhìn về phía hai chúng tôi.

Sau đó quay lại, lấy điện thoại ra, cúi đầu, đánh máy.

Xong rồi.

Một đời anh hùng của tôi coi như chấm dứt.

"Đừng ngạc nhiên, thanh danh của tôi cũng suýt chút nữa bị em hủy hoại rồi."

Lớp học chỉ còn lại hai chúng tôi.

Tôi nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua.

Mặt anh tựa như giấu dưới ánh sáng, mặt mày và cả biểu cảm cũng bị nhuốm chút ánh sáng.

Rất nổi bật.

Cũng rất đẹp!

Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, vừa đứng dậy, ngón tay căng thẳng.

Rũ mắt xuống.

Phát hiện tay tôi còn bị Tạ Lương Thần nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tôi vội vàng đưa thuốc mỡ vào tay anh: "Buông tay được rồi đấy."

Anh cười đến hồn nhiên, lại có chút lười biếng: "Vừa rồi em cố ý nắm tay tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, nam đức mà tôi giữ gìn hai mươi năm đều bị em hủy hết rồi, chỉ cho tôi một lọ thuốc mỡ mà đã muốn phủi sạch rồi hả?"

Trong đầu tôi vang lên tiếng lộp bộp, theo bản năng trả lời: "Vậy tôi bôi cơ bụng cho anh nha."

Anh ngẩn ra.

Tiếng cười bỗng nhiên vang lên.

"Xem ra em thèm tôi đã lâu, vậy tôi đành cho em một cơ hội để sơ múi tôi dị."

"Chỉ là bạn cùng phòng của tôi nói phụ nữ đều là ba phần nóng, chiếm được liền không quý trọng, cho nên tôi phải giữ giá với em trước mới được."

Tôi không nói gì hết.

Anh tiếp tục, "Tại sao em không nói chuyện? Em kiên trì lại kiên trì, nói không chừng sẽ thành công á?"

Tôi không nghĩ vậy đâu.

“Sao em không nhúc nhích gì hết vậy? Mới có một chút mà em đã không kiên trì nổi rồi sao? Quả nhiên, phụ nữ rất hay thay đổi mà."

“...”

“Tôi cho em sờ là được chứ gì? Em mau sờ sờ đi, có bôi thuốc mỡ hay không cũng không sao hết, cứ thế mà sờ là được."

Tôi: "...Anh trai, tên của anh là hay thay đổi à."

Trong mắt anh lộ ra vài phần uể oải: "Thật sự không sờ hả? Tôi cho em sờ thiệt á."

Không đúng, sao anh lại gấp gáp thế?

Anh hơi vén một góc vạt áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp.

Mơ hồ nhìn thấy cơ bụng và đường nhân ngư.

Tôi yên lặng nuốt nước miếng, vội vàng dời ánh mắt.

Đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, hơn một chục đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Quần áo của anh lộ ra một nửa, mặt tôi đỏ như mông khỉ.

Chúng tôi đã có sẵn một vài tin đồn nhảm rồi.

Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

7

Tôi quyết định cắt đứt liên hệ với Tạ Lương Thần để tránh thị phi.

Gần đây, thỉnh thoảng có người theo dõi chúng tôi.

Họ không có ác ý.

Nhưng những ánh mắt phấn khích đó, tôi quen lắm.

Đó là ánh mắt ship CP!

Thậm chí khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng cũng nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc.

Tôi càng không dám đi tìm Tạ Lương Thần, định chặt đứt hoàn toàn với anh.

Trước khi chặn WeChat và số điện thoại của anh, tôi đã gửi cho anh một tin nhắn:

[Có nội gián, ngừng giao dịch đi. Thần linh ơi! Dời lại thôi! Dời lại tới hết đời luôn nhá!]

Tốt nhất là đừng liên lạc với tôi tới suốt đời.

Lúc trước tôi thật sự không phải cố ý hôn anh, cũng không cố ý đá anh vào bồn hoa.

Chạng vạng, sau một ngày không dính dáng gì với Tạ Lương Thần, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên có một cuộc gọi lạ gọi tới.

"Bạn học Ôn, cho em năm phút, nếu như không tới tìm tôi, tôi sẽ phát loa ở dưới lầu ký túc xá của em."

Tiếng nói quen thuộc làm cho tôi cứng đờ.

Tôi khẽ nói: "Phát loa gì?"

Đối phương cười khẽ, âm trầm nói: "Em đoán xem?"

Một dự cảm không ổn ập tới, tôi lập tức khoác áo khoác hỏa tốc vọt xuống lầu.

Quả nhiên nhìn thấy anh đứng đối diện dưới lầu ngay cửa ký túc xá nữ.

Dưới gốc cây duy nhất.

Gương mặt vốn đã thu hút ong bướm, cộng thêm vị trí bắt mắt, càng thu hút sự chú ý của người khác hơn.

Tôi vội vã đến và kéo anh ra ngoài.

Anh ngoan ngoãn đi theo tôi, không phản kháng.

Khi tôi đi bộ đến một khu rừng nhỏ không có ai, tôi đẩy anh vào một cái cây.

Một tay chống cây, một tay chặn anh lại.

Nhìn từ bên ngoài như thể tôi đang bắt ép anh vậy.

Nhưng anh quá cao, cao đến mức tôi phải ngẩng đầu lên để nhìn khuôn mặt của anh.

Đầu tiên anh sửng sốt, sau đó vành tai hơi phiếm hồng.

Tôi thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, vội vàng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Thần sắc của anh nhạt đi rất nhiều: "Tôi phải hỏi em chứ, em chặn hết phương thức liên lạc của tôi là muốn làm gì? Em không chịu trách nhiệm với vết thương của tôi sao?"

Tôi lén lút nhìn xung quanh, không thấy người mới trả lời anh: "Gần đây tin đồn của chúng ta bay đầy trời, bạn của tôi đều tin chúng ta có mờ ám, nhưng anh cũng biết mà, chúng mình chỉ có quan hệ bạn học trong sáng thôi, cho nên trong khoảng thời gian này hai chúng ta tránh thị phi đi được không? Chờ tin đồn đi qua, đến lúc đó tôi sẽ thỉnh tội với anh, anh có muốn ném tôi vào bồn hoa cũng không sao hết!"

Anh hỏi ngược lại: "Chúng ta có quan hệ bạn học trong sáng hồi nào vậy?"

Tôi sửng sốt: "Không phải từ đó giờ đều vậy hả?"

Anh bật cười, ánh mắt đen nhánh thâm thúy: "Em hôn tôi, cướp nụ hôn đầu của tôi, còn ném tôi vào trong bồn hoa, nếu đổi lại là người khác em biết sẽ có kết quả gì không?"

Anh
dùng bàn tay để đo chiều cao bên hông một chút: "Cỏ bên mộ đã sớm cao một thước rồi."

"Đời này Tạ Lương Thần tôi chưa từng chịu nhục như thế bao giờ, người khác tìm tôi đánh nhau làm tôi đau một xíu thôi, tôi đã trả lại nó gấp mười lần, em nói xem vì sao tôi không đánh em?"

"Vì anh là M chăng?".

Khuôn mặt của anh đen như đáy nồi.

Nheo mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên: "Tôi cho em hai lựa chọn, một là làm bạn gái của tôi, hai là để tôi hôn lại."

Tôi trợn tròn mắt, đầy hoảng sợ.

Ý cười của anh nhạt đi, vẻ mặt thản nhiên giải thích: "Không phải là bạn gái thật, thời gian gần đây mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt, tôi cần một người bạn gái để đối phó với bà ấy."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hôn anh là điều không thể.

Tôi sợ.

Lần trước quá đột ngột, ngay cả một chút cảm giác cũng không có.

Tôi nhìn anh: "Tôi đã chọn làm bạn gái giả của anh."

Đầu lưỡi anh chống về phía sau răng hàm: "Được."

8

Kể từ khi trở thành bạn gái của anh, tôi trằn trọc, đêm không thể ngủ.

Lúc nào cũng sợ bị phát hiện.

Nhưng may mắn thay không ai nhìn ra.

Chỉ là Tạ Lương Thần càng ngày càng quá đáng. Lúc đầu, chỉ yêu cầu tôi bôi thuốc cho anh, tôi đã đồng ý.

Dù sao thì cái nồi này tôi cũng chẳng ném đi được.

Sau đó, anh bắt đầu chờ tôi dưới ký túc xá của tôi.

Mang bữa sáng cho tôi, đi học với tôi.

Bạn cùng phòng đều nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi.

Cũng may tôi cơ trí, lừa họ cho qua chuyện.

Tôi đặc biệt nhắn tin cho Tạ Lương Thần, bảo sau này anh đừng đưa cơm cho tôi.

[Tại sao?]

Tôi nói thật: [Kỳ lắm, cứ như chúng ta đang yêu nhau thật vậy á, hơn nữa anh cũng không nợ nần gì tôi hết, tôi không mua bữa sáng cho anh thì thôi đi, anh không cần mua cho tôi đâu, cũng không cần đi học với tôi. ]

[Thôi được.]

[Sao á?]

[Em mua bữa sáng cho tôi cũng được, đến lúc đó chúng ta cùng đi học.]

[Sau này tôi đi với bạn cùng phòng của tôi, anh cũng đi với bạn cùng phòng của anh là được...】

Rất nhanh, anh lại gửi đến tin nhắn ghi âm.

Tôi đeo tai nghe và bật ghi âm lên.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh truyền đến: "Ôn Xu! Đã làm phải làm tới cùng, mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ tới đây, nếu sau này bà ấy nghe được gì đó rồi không tin em là bạn gái của tôi, thì em định bồi thường tổn thất này thế nào hả? Hay em muốn trở thành bạn gái thật của tôi? Nếu là vậy, thì dù không làm mấy việc này cũng không sao hết."

Tôi: "............"

[Anh nói phải.]

Tôi đã thỏa hiệp.

Nhưng anh cũng nhượng bộ, nói sau này không đưa cơm cho tôi, sẽ tém tém lại.

Tôi tin lời này.

Vì vậy, ngày hôm sau, lúc học môn tự chọn - luật kinh doanh, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong phòng giảng dạy.

Tôi lặng người như chếc.

9

Bạn cùng phòng nhíu mày trêu chọc tôi, sau đó tự đi.

Bỏ tôi lại trước mặt Tạ Lương Thần.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, tôi nhận mệnh ngồi ở vị trí bên cạnh anh.

Tay tôi chống cằm, che miệng, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng vào phía trước.

Vì vậy, những người khác không biết tôi đang nói chuyện với anh.

"Anh hai à, không phải chúng ta đã bàn xong hết rồi sao?"

"Tôi đồng ý không đưa bữa sáng, hôm nay tôi thật sự không đưa mà."

Phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, tôi chột dạ dời mắt.

Tôi cố ý không quan tâm anh, để cho anh tự sinh tự diệt.

Tuy nhiên, trong lớp học, thầy đã nói tới một trường hợp, rồi chọn ngẫu nhiên người trả lời.

Thầy nâng gọng kính lên, tầm mắt dừng ở chỗ chúng tôi.

Tôi sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám có bất kỳ sự trao đổi nào với ánh mắt của thầy.

"Mời học sinh nam mặc quần áo màu đen ở hàng thứ bảy đứng lên trả lời một chút, trong trường hợp này, A và B có quan hệ gì?"

Tạ Lương Thần đứng lên, anh thuộc khoa bách khoa, căn bản sẽ không dính gì tới luật thương mại.

Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái, che miệng cười trộm.

Thoáng nhìn khóe môi anh khẽ nhất lên, tôi chợt cảm thấy chuyện lớn không ổn.

Anh bình tĩnh trả lời: "Có quan hệ yêu đương ạ."

Cả lớp học xôn xao.

Tiếng cười và tiếng nói nhỏ xen kẽ.

Tôi hóa đá.

Giảng viên cũng hóa đá, thầy mỉm cười và nói: "Tôi đang nói với cậu về mặt pháp luật, cậu lại nói với tôi về mặt cảm xúc? Được rồi, cậu ngồi xuống đi."

Tôi tức giận đến nỗi véo đùi anh.

Nghe thấy anh rít một tiếng mới hả giận.

Kết quả chung quanh nghị luận sôi nổi.

“Tớ đã nói bọn họ yêu nhau rồi mà các cậu lại không tin! Các cậu thua rồi,hôm nay đừng quên mua que cay cho tớ nhé."

“Mẹ kiếp, mẹ nó thật chứ! Mama ơi, cp con đu real rồi!”

“Cứu mạng! Chỉ có tôi nghĩ rằng họ ngọt lắm hả? Trước kia không phải Tạ Lương Thần không nghe lời nhất à? Anh ta tự thân lãnh giải thưởng quốc gia lãnh đến mỏi cả tay, tính tình lại hung dữ, thậm chí còn thu phục đám xã hội đen bên ngoài, ai có thể trị được anh ta chớ?"

"Chắc cũng chỉ có mỗi Ôn Xu đê?"

"Hai người bọn họ không phải là thật, thì tớ chính là giả!"

Ồ, cả hai chúng tôi là giả, còn cậu là thật.

Tôi càng tức giận hơn.

Ngay lập tức móc điện thoại ra nhắn với anh:

[Bây giờ mọi người đều nói ra nói vào, chúng ta giữ khoảng cách một chút đi nha? Lúc nào cần tôi diễn kịch, tôi khẳng định sẽ đến, nhưng khoản thời gian này anh có thể cho tôi yên tĩnh chút được không? ]

Sau khi đọc được tin nhắn, sắc mặt anh trầm xuống.

Không nói gì, cũng không lập tức trở mặt.

Phải mất rất lâu tôi mới nhận được tin nhắn của anh.

[Được thôi.]

Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, anh đứng dậy.

Lấy một cái chai méo mó từ trong túi áo ra đặt trước mặt bàn tôi. "Cái này cho cậu.".

Sau đó xoay người rời đi, bóng dáng gầy gò cực kỳ thong thả.

Tôi đột nhiên cảm thấy như mình quá hung dữ với anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện