Vương Ngô đột nhiên phá cười lên từng tiếng man rợ:
"Hahaha…! Cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi đây.
Xem như bộ phim này có chết yểu thì ít nhất vẫn còn có cô.
Tôi cũng phải kiếm lại chút lợi lộc cho mình chứ.
Nào… lại đây, tôi sẽ cho cô sướng lên tận nóc’’
Ôn Thời hoảng loạn hét lớn: “Người đâu! Trong này có lão già điên… AAAAAA”
“Này thì lão già điên này…”
Vương Ngô vừa nói vừa thô bạo xé rác bộ váy mĩ lệ trắng tinh trên người Ôn Thời, tiếp đến là bộ đồ lót.
Một thân thể phụ nữ [email protected] truồng hiện hữu trong căn phòng.
Vì Ôn Thời đang ở trong độ tuổi con gái đẹp nhất nên da cô rất mịn, lại trắng.
Vương Ngô nhỏ nước dãi mà cũng không chờ được nữa c ởi quần áo của mình ra.
Ông không một có một hình thức dạo đầu nhẹ nhàng nào cả mà trực tiếp đưa vật nhỏ to lớn của ông vào trong thân thể của cô.
Ôn Thời vì chưa kịp chuẩn bị tâm thế nên khi bị đâm vào, thân thể như xé toạc ra thành hai mảnh mà đau đớn hét to: “AAAAAAA…”
“Câm mỏm chó của mày lại ngay cho ông”
Vương Ngô vừa luận động ra vào kịch liệt, vừa ngậm lấy khuôn miệng của Ôn Thời mà mạnh bạo cắn rồi m*t.
Ông còn không ngừng để lại trên người cô những vết h0an ái đậm màu xanh tím đỏ.
Qua vài lần vận động theo nhịp độ của Vương Ngô, Ôn Thời thích ứng dần, không nhịn được mà rên lên tiếng hưởng thụ, nhiều lần còn chủ động cong người lên cho ông ra vào sâu hơn.
Tâm con người có phải là rất dễ bị biến chất, phó mặc số mệnh trôi dạt vô định vào những đám mây đen?!
Một phần cũng vì sự vô lực của chính bản thân mà thôi.
__________
Trên chiếc xe BMW màu bạc, Mặc Âu đang ngồi một bên Hàn Thiên Nhược, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, không dám nhìn anh.
Hàn Thiên Nhược bực bội: “Sao thế, lúc nãy thấy em còn vui vẻ bên Triết đại minh tinh lắm mà”
Mặc Âu cười khan: "Khụ! Chỉ là gặp lại bạn thôi, bạn thôi’’
Hàn Thiên Nhược híp mắt: “Em lặp lại nhiều lần làm gì? Đây chứng tỏ em đang cố ý nói dối để biện minh”
Mặc Âu nghiêm túc, đưa tay lên thề: “Không có! Chỉ là trước kia có cùng anh ấy chụp một bức ảnh…”
Âm lượng càng về cuối càng nhỏ.
Chết thật! Bức ảnh kia nếu để Hàn Thiên Nhược thấy thì lại hiểu lầm cho xem.
Hàn Thiên Nhược nhướng mày: “Oh! Thì ra