Bạch Thần tay run run lấy diện thoại trong túi ra, nhấn vào một dãy số điện thoại ngoài nước.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh: “Ngài đổi ý rồi sao?”
“Tiếp tục theo kế hoạch cũ mà làm”
“Được thôi, nhớ trả tiền công đầy đủ là ok”
Tắt điện thoại, Bạch Thần thay đổi sắc mặt nhìn lên cầu thang tầng trên.
Xin lỗi em…
Anh không còn cách nào khác…
Chỉ vì muốn đoạt được em…
Anh đành dùng thủ đoạn hèn hạ này.
…
Mặc Âu tắm rửa xong xuôi, khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, sau đó mới xuống phòng ăn.
“Ợ…”
Mặc Âu chưa bước vào phòng đã phải phanh chân cấp tốc trước cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp.
Hai người đàn ông ngồi hai phía đối diện đang nhìn nhau không chớp mắt.
Nếu là hủ nữ thì đây sẽ không tránh khỏi mà suy đoán thành là đang cảnh liếc mắt đưa tình.
Rất hay! Cô là một hủ nữ.
Mặc Âu mang một tâm lí sợ mất bạn trai, đành phải ho khan một cái mới tiến vào.
“Khụ… chúng ta ăn cơm thôi”
Mặc Âu ngồi ở vị trí trên cùng, phía dưới hai bên lần lượt là Hàn Thiên Nhược và Bạch Thần.
Cô ngồi ăn thịt không ngừng.
Tuy miếng thịt cắt không được vuông vức cho lắm nhưng ăn lại rất vừa miệng.
Ăn mấy miếng nữa cho đến khi đ ĩa thịt chạm đáy, Mặc Âu mới ngờ ngợ ngẩng đầu lên.
Bốn con mắt nhìn cô chăm chú.
Nghẹn.
Mặc Âu ho sặc sụa, vuốt vuốt ngực cho cục thịt trôi xuống.
Liếc thấy hai cốc nước ở hai phía đều đồng loạt đưa tới trước mặt cô.
Mặc Âu không nghĩ ngợi nhiều liền thuận tay nhận lấy cốc nước bên phải.
Mà cốc nước bên phải này là của Bạch Thần.
Trước đó, Bạch Thần híp mắt nhìn cốc nước của Hàn Thiên Nhược bên kia cũng nâng lên.
Anh nhìn Mặc Âu một cái, đương định đặt cốc xuống, đột nhiên thấy trên tay trống không.
Bạch Thần ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Âu đang uống cốc nước của anh.
Tâm trạng âm u đổ mưa tối nay như chuyển sang trời quanh mây tạnh.
Cô đây là muốn chọn anh sao?
Còn người bên kia tay cầm cốc nước vẫn đứng yên giữa không trung, sững người lại, đôi đồng tử co rút mạnh.
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược ngay khắc Mặc Âu lựa chọn cốc nước không phải của anh thì tối sầm lại, càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng hóa thành băng lãnh.
Đến một lúc nào đó trong cuộc đời, bạn sẽ nhận ra, người đáng sợ nhất không phải là người có gương mặt nhăn nhúm, dữ dằn hay đáng sợ.
Mà người vô cảm xúc mới là đỉnh cao của sự nguy hiểm.
Cốc nước được Mặc Âu uống đến giọt nước cuối cùng một cách nhanh chóng.
Cảm thấy mình đã sống lại, Mặc