Liếc nhìn Tần Quân rời đi, Mặc Âu nhìn Hàn Thiên Nhược với ánh mắt khó hiểu:
“Người đẹp đó đắc tội gì với anh à? Nhìn mặt anh căng thế.”
Hàn Thiên Nhược mỉm cười, lời nói như chứa dao: “Người đó là được rồi.
Em bỏ chữ “đẹp” thừa thãi đó đi.”
Rõ ràng anh đẹp hơn cậu ta mà.
Mặc Âu gật đầu, lấy ra ra hiệu OK.
Thấy sau anh không đề cập gì thêm về câu hỏi của cô nữa, cô cũng không muốn hỏi lại.
Lão Từ - Từ Minh Vinh, ngồi trong một góc vẫn còn đang ôm một bộ mặt tức giận.
Nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt ông nổi lên thứ ánh sáng khác lạ, lại nhìn sang bên cánh cửa hậu trường kia với hai người đàn ông đang nhìn người phụ nữ đang ngồi trên đùi của ngài Death với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Lúc này ông ta đâu có biết, Giang Lục cùng Tống Diệp chỉ không hài lòng lắm với hành động không đúng đắn chút nào của Âu tỷ.
Trong đầu Từ Minh Vinh chợt nhảy số, thời cơ chiếm lòng tin của ông đến rồi.
Từ Minh Vinh đặt chiếc ly thủy tinh đế cao với chất rượu trắng trong suốt sóng sánh bên trong, nhấc mông đứng dậy, từ từ nện những bước chân dồn đập lên trên bậc tam cấp trước ánh mắt khó hiểu của mọi người trong khán phòng.
Từ Minh Vinh trước là làm lễ chào hỏi với Hàn Thiên Nhược, sau đó không nhanh không chậm mà đưa cánh tay núc ních toàn thịt là thịt ra định nắm lấy tay của Mặc Âu kéo khỏi người anh.
Còn chưa động được đến một lông tơ của Mặc Âu, tay của Từ Minh Vinh đã nhanh chóng bị Hàn Thiên Nhược lấy dao găm sắc nhọn trên bàn đâm mạnh vào tay ông.
“Aaaaaaa….!!!” Một tiếng gào thét ồm ồm khó nghe theo đó vang lên.
Từ Minh Vinh sắc mặt tái mét nắm bàn tay, nhìn Hàn Thiên Nhược với nét mặt vừa khó tin, lại vừa kinh sợ.
Hiếm khi ông ta ở gần Hàn Thiên Nhược với một cự li gần như vậy.
Tuy không nhìn thấy toàn thể khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn xoáy vào đôi đồng tử đen sâu thẳm lạnh lẽo kia, cũng đủ để ông mất hết sức lực rồi.
Từ Minh Vinh không dám rút chiếc dao gâm ra, ông sợ bản thân có thể chết vì mất máu quá nhiều, chỉ chăm chăm nhìn vào Hàn Thiên Nhược.
Đôi mắt ông lúc này đã có sự biến hóa mạnh, trong đó vừa chứa sự sợ hãi tột cùng, nhưng dường như nỗi hận thù so với trước kia lại được tăng lên gấp bội.
Hàn Thiên Nhược một tay ôm Mặc Âu ép sát vào anh hơn, một tay nhàn nhã rút lại chiếc dao găm vừa đâm