Người đi, căn phòng yên ắng trở lại, cảm giác ngột ngạt nhanh chóng xâm chiếm Mặc Âu.
Cô vẫn giữ nguyên dộng tác xoa đầu Hàn Thiên Nhược, cô không vui nói:
“Sau này đừng làm như thế nữa, em cũng sẽ không thể nào chán vẻ mặt câu hồn đoạt phách của anh được, còn chuyện mà xa gần cứ để thuận theo ý trời đi.
Nhưng hiện tại em dại dột mà vứt bỏ anh đâu.”
Hàn Thiên Nhược tham lam ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại, gục mặt xuống ngực cô, gật đầu nhè nhẹ.
Mặc Âu áy náy khi đã có bạn trai nhưng luôn khiến anh cảm thấy không có cảm giác an toàn, cô dịu dàng ôm anh thủ thỉ nói: “Sau này em sẽ không khiến anh cảm thấy bất an nữa.”
Hàn Thiên Nhược lại gật đầu.
Hai người cứ thế ngồi ôm nhau dưới ánh đèn pha lê ấm áp.
Nhưng một nụ cười đầy bí hiểm nào đó cũng đang bận lấp ló dưới thứ ánh sáng vàng nhạt kia.
___________
Tại biệt thự nhà Tử gia, bóng đêm đen đặc bao trùm.
“Con không đồng ý đâu!”
Tử Vân Chung đặt mạnh tách hồng trà xuống bàn, không vui nói:
“Không đồng ý là không đồng ý thế nào?! Ta và mẹ con đều đã nói chuyện lập hôn ước cho con với cháu trai nhà người ta cả rồi.”
Tử Hạ ngồi một bên cứng đầu cãi ngang:
“Con tuyệt đối không thích cũng không đồng ý mấy cái hôn ước vớ vẩn này.
Đời nào mà chưa gặp mặt đã có hôn ước bắt buộc phải lấy nhau.
Nói chung là con không muốn.
Ba mẹ muốn thì cứ đi lập hôn ước cho anh trai đi.”
Tử Vân Chung nhìn con gái thường ngày vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay đụng đến chuyện hôn sự liền nhảy cẫng lên như mèo bị giẫm phải đuôi đang nhe răng gầm gừ.
Ông không khỏi đau đầu day hai bên huyệt thái dương.
Lô Khuyết thương chồng xoa bóp vai cho ông, bà nhìn đứa con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình nhẹ giọng nói:
“Không phải là ba con chưa lo cho hôn ước của anh trai con.
Vốn dĩ ba mẹ cũng thăm dò qua bên nhà Mặc gia hỏi lễ, nhưng bên kia nhất mực tôn trọng ý kiến của con gái bọn họ, nên ba mẹ mới tạm để anh con sang một bên.”
Tử Sinh lúc nãy còn chẳng bận quan tâm đến câu chuyện của ba người mà lãnh đạm xem tin tức, giờ lại nghe đến ba mẹ từng có dự định cho anh lập hôn ước với gia đình