“Được rồi! Nếu không muốn anh bị què thì em cần phải bảo vệ anh thật đó.” Hàn Thiên Nhược cười đến hai mắt sáng long lanh hơn cả những vì tinh tú, cưng chiều đến cực hạn mà xoa đầu Mặc Âu.
Mặc Âu vốn có chút ngượng ngùng khi phản ứng lại lời cô đã nói.
Giờ nghe anh nói vậy thì không còn cách nào khác mà hắng giọng mở miệng:
“Bảo vệ mỹ nhân là trách nhiệm của nữ sĩ này mà.”
Khuôn mặt Hàn Thiên Nhược tươi hơn hoa, môi đã không nhịn được mà mở rộng đến tận mang tai rồi: “Vậy thì mỹ nhân này cả đời nhờ cả vào em.”
Hoàng Âm phía trên cảm nhận được khóe miệng anh giật giật liên tục.
Cậu bạn bắt đầu tự luyến rồi đây.
Mặc Âu cô sinh ra đã rất tốt bụng rồi, với lại đây cũng là bạn trai cô, tất nhiên cô cũng phải có trách nhiệm rồi.
Cô vỗ vỗ ngực ra oai: “Cứ để em.”
“Này này! Hai người định xem tôi như không khí mà vứt bỏ thật đấy à?!” Hoàng Âm bức xúc nãy giờ, lúc này mới có cơ hội chen ngang dành quyền phát biểu.
Hàn Thiên Nhược không chút hạ thủ lưu tình mà quăng cho một câu: “Đi lấy đồ cho bạn gái tôi đi.
Hoặc không đi lấy cũng được.
Tôi liền giao cậu cho ông nội nhà cậu đổi lấy chút tiền đó cũng không tệ.”
Mặc Âu ngồi một bên cũng góp vui mà lên tiếng phụ họa: “Đổi lấy tiền đi thôi.”
Hoàng Âm tức đến nỗi muốn phun một ngụm máu lên trên mặt hai người này.
Quả nhiên người trong tay có mỹ nhân cũng chỉ coi bạn bè chí cốt không khác gì người lạ mặt mới gặp một lần không hơn không kém.
Vô tình thật đấy!
Hoàng Âm đâu còn cách nào khác mà chỉ có thể tung cờ trắng chịu đầu hàng mà thỏa hiệp: “Để tôi đi lấy.”
Mặc Âu cười khoái chí khi thấy Hoàng Âm vác theo vẻ mặt như giậm trúng phải phân rù rì mở cửa bước ra ngoài.
Cười chưa ba giây đã bị một lực tay vừa phải giữ lấy gáy cô kéo lại.
Mặc Âu ngơ ngác đến bàng hoàng khi chưa kịp phản ứng hành động nhanh như chớp của Hàn Thiên Nhược.
Môi cô bất ngờ có cảm giác lành lạnh khi Hàn Thiên Nhược nghiêng mặt áp sát.
Dù gì cũng không phải lần đầu hôn, cô cũng chẳng còn