Khoảng tầm ba mươi phút sau, Hàn Thiên Nhược đạt đến kh0ái cảm tột đỉnh mà phóng thích ra chất lỏng đặc sệt màu trắng sữa.
Chất lỏng nhớp nháp dính vào bàn tay trắng trẻo của Mặc Âu.
Hàn Thiên Nhược sau khi đã xác định tiểu quái vật nhà mình đã im lìm hạ xuống ngủ mới thở phảo một hơi, lấy khăn giấy từ trong hộc xe ra lau sạch chất lỏng kia, rồi mới mặc quần, đeo thắt lưng vào lại.
Lúc Mặc Âu nhìn hai bàn tay chứa đầy chất đặc sệt, nhất thời ngơ ngác không biết làm gì.
Còn chưa lúng túng được bao lâu, Hàn Thiên Nhược đã kéo bàn tay của cô sang, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng kia.
Anh dịu dàng lau từng ngón từng ngón một, hết bàn tay này sang bàn tay kia.
Nhìn tay cô đã sạch sẽ, Hàn Thiên Nhược yêu thương ôm cô vào ngực, thủ thỉ nói bên tai cô:
“Cảm ơn em.”
Mặc Âu nghe xong câu kia, lại ngửi thấy hương bạc hà thanh mát quen thuộc từ người anh.
Cả người như bị rút cạn lực mà bất giác thiếp đi trong cơn mệt mỏi rũ rượi.
Hàn Thiên Nhược lúc lâu thấy cô không có động tĩnh gì, liền đưa ánh mắt nhìn xuống cô gái đang nhắm mắt ngủ đến ngon ngọt trong lòng.
Bật cười một tiếng, anh véo nhẹ má cô khẽ mắng yêu: “Mới ba mươi phút đã mệt như thế vậy sau này phải làm sao đây.”
......................
Hoàng Âm ngồi tựa ngoài cửa xe nhìn chằm chằm các ánh mắt khác lạ của người qua đường, không mấy để vào mắt.
Bộ dạng anh bây giờ có thể nói là mệt đến không nói nổi, mệt đến không mở mắt nổi luôn, tay còn phải ôm lấy hộp trang điểm to tướng.
Mới đi nghe ngóng tình hình ở phía các lão đại bên kia, anh đã mang tâm trạng tức đến nổ phổi rồi.
Cái gì mà dùng bất cứ mọi giá để lấy được phần mềm có gắn con chip chống ransomware của vị Mabel kia chứ.
Họ tưởng Death nhà anh vô dụng chắc.
Đến một đơn làm ăn cũng không có, thế mà người nào người nấy lũ lượt đến ra giá cao ngất ngưởng để mua trọn phần mềm.
Anh quả thực là muốn cmn điên tiết rồi.
Trên đường về còn tưởng may mắn không cần tốn tiền thuê xe về nhà, nhưng nhìn lại cái số phận đen đủi, cái