Cô gật đầu, giả bộ vuốt cằm định hướng trước cho tương lai:
“Vậy thì em phải suy xét xem sau khi anh tèo rồi, em có nên đi tiếp một bước nữa, tìm một người đàn ông khác cùng sống hết quãng đời còn lại không đây.”
Hàn Thiên Nhược hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt.
Nghe Mặc Âu nói thế, không những không giận mà còn trêu chọc ngược lại cô:
“Em tìm gì cho mệt thân.
Anh sẽ sống với em cả đời, chắc chắn sẽ tèo sau em.
Anh cũng không cho em có cơ hội hồng hạnh vượt tường đâu.”
Mặc Âu bây giờ mới phát giác ra chủ đề bàn luận của hai người có chút kì dị.
Cái gì mà một chữ cả đời, hai chữ cũng là cả đời.
Hàn Thiên Nhược nhìn sắc mặt lộ vẻ phức tạp của Mặc Âu, nhướng mày hỏi: “Em sao thế?”
Mặc Âu không chút ngại ngần mà nói rõ lòng mình: “Chúng ta chưa kết hôn.
Cần gì cứ phải lo xa như thế.”
Cô không nhắc thì thực sự anh cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao anh đã đinh ninh Mặc Âu là vợ anh từ lâu rồi.
“Hay là chúng ta kết hôn đi.”
Mặc Âu nghe mà hết hồn, gõ nhẹ đầu Hàn Thiên Nhược một cái: “Chuyện trọng đại như thế này sao có thể muốn nói là nói được? Còn phải hỏi ý kiến của gia đình hai nhà nữa.”
Hàn Thiên Nhược ôm trán không phục: “Em sợ gì chứ.
Anh đây người gặp người thích, không lo không lấy được lòng của ba mẹ em.
Hơn cả, mẹ anh còn dặn anh với em tối thứ bảy tuần này cùng nhau về nhà ăn bữa cơm đấy.”
Mặc Âu há hốc mồm.
Tiến triển này có phải có hơi nhanh không? Thế là bay thẳng đến công đoạn gặp mặt phụ huynh rồi à.
Dù gì trước khi quen biết anh, cô đã thường xuyên đến nhà bác gái chơi nhiều lần, cũng đã gặp ông bà của Hàn Thiên Nhược.
Hình như ai cũng yêu thích cô thì phải.
Nhưng không hiểu sao bây giờ lại cảm thấy lòng nôn nao lạ thường, mặc dù không phải lần đầu tiên.
Hàn Thiên Nhược nhìn thấy lông mày Mặc Âu khẽ chau lại, lầm tưởng rằng cô không muốn về nhà cùng anh.
Hai mắt hơi híp, anh nói một câu khiến cô không thể nào phản bác:
“Mẹ anh nói là nếu em không muốn đi cũng được, nhưng hai người từ nay cắt đứt quan hệ, không quen không biết gì hết.”
Mặc Âu: “…” Cô còn có thể nói từ chối sao.
“Được rồi.
Đến