Vừa nhấc ly rượu lên đã hạ xuống, anh vươn tay lấy ra một cây thuốc lá đưa lên miệng, ra hiệu cho Đường Trạch châm lửa.
Đường Trạch cảm nhận được Đại sư huynh đang có tâm sự phiền não, không hỏi nhiều mà lấy cái bật lửa gần đó châm lửa cho Lăng Cung, sau đó ra ngoài.
Căn phòng rộng lớn lạnh lẽo chỉ còn lại Lăng Cung.
Anh híp mắt rít một hơi rồi phả ra làn khói mộng ảo, nhìn ra ánh nắng gắt gỏng buổi ban trưa chiếu thẳng vào cửa kính sát đất, đôi mắt có chút không thoải mái mà nhắm lại, nhớ đến bóng dáng Mặc Âu.
...----------------...
Hàn Thiên Nhược suốt dọc đường trở lại công ty, cả người như cái máy tỏa băng chính hãng, lạnh bất chấp giữa cái nóng mùa hè.
Mấy nhân viên tạp vụ đi lại nhiều, nhìn thấy cái vẻ mặt như ma như quỷ của ông chủ nhà mình liền cùng lúc co giò mà tránh xa hai mét.
Mấy ngày nay thấy ông chủ lúc nào cũng như hoa hồng chớm nở.
Đúng là chuyện vui chóng tàn, hôm nay anh lại trở về như cũ rồi.
Không! Là đáng sợ hơn cả như cũ nữa mới đúng.
Bước vào phòng chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, Hàn Thiên Nhược đứng trước tấm kính xuyên thấu, từ trên cao như một vị thần sáng tạo thế giới nhìn xuống vạn vật bên dưới, xe cộ nhỏ li ti.
Anh híp mắt nhìn ánh nắng hắt vào, vươn tay kéo rèm chớp gần bàn làm việc xuống.
Anh ngồi xuống ghế, tìm một dãy số trong điện thoại rồi gọi đi.
“Thiên Nhược!” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
“Là tôi.
Cậu cử người đi theo Mặc Âu, có chuyện gì khác lạ phải ngay lập tức báo cáo.”
“Anh với cô ấy xảy ra mâu thuẫn…” Tần Quân bên kia đầu dây còn định hỏi.
“Tút… tút… tút”
Tần Quân: “…”
Hàn Thiên Nhược tùy tiện ném điện thoại sang cạnh góc bàn, mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Âu nhi, rốt cuộc em đang giấu anh chuyện gì?
- -
Chiều thứ bảy, Lăng Cung đến rất đúng giờ, một đoàn xe năm chiếc SUV đời mới, hoành tráng dừng trước cổng trụ sở chính Mabel.
Mặc Âu lần này không còn cách nào khác phải cho mấy người này chút mặt mũi mà đích thân ra tiếp đón.
Người từ hai chiếc xe đầu và hai chiếc xe cuối lục tục bước ra, hai người trong số đó cung cung kính kính chia nhau