Tử Vân Chung sau khi nghe Âu Bắc Tuyết không kiêng nể gì mà dè bỉu ông, dòng máu như chảy ngược, cơn giận nhanh chóng được khơi mào.
Vừa mới cất lên hai tiếng “Bà dám…” đã bị Hàn Thiên Nhược không chút quan tâm bối phận của ông là gì mà tàn nhẫn cắt ngang.
“Ông nói thêm một chữ xem tôi có dám cho gia đình ông về quê ăn cháo trắng dưỡng già không.”
Lời nói không nhanh không chậm nhưng lại đầy ý tứ điên loạn.
Tử Vân Chung hoảng sợ nhưng muốn vớt vát cho mình chút thể diện.
Ông không thể thua một thẳng nhãi ranh mặt búng ra sữa như thế này được.
Tử Vân Chung quay đầu nhìn Âu Dương Phong như muốn kể tội, tỏ vẻ mình bị ức hiếp nói:
“Âu Dương gia gia, ông xem, sao con gái với cháu trai ông lại có thể nói tôi như vậy chứ? Dù gì tôi cũng lớn tuổi hơn Bắc Tuyết, là trưởng bối của Hàn Thiên Nhược.”
Âu Bắc Tuyết tỏ vẻ chán ghét ra mặt:
“Đừng gọi tên tôi.
Ông không xứng đâu.”
Hàn Thiên Nhược đứng bên cạnh ghế bà ngoại Đường Nguyệt Lam đang ngồi, nhếch môi cười lạnh:
“Tôi thật không dám nhận một trưởng bối như ông.”
Anh càng ngày càng cảm thấy căm ghét cả cái nhà này.
Lát nữa Mặc Âu tới, bọn họ mà khiến cô khó chịu thì xem anh xử lí thế nào.
Âu Dương Phong nhìn một bên con gái, một bên cháu trai, trên đầu hai người là hai đốm lửa đỏ rực như thiêu đốt cả căn nhà, ông không biết mình phải làm sao đây.
Tử Vân Chung trợn mắt nhìn một mẹ một con mồm mép y hêt nhau, thật tức đến nổ phổi:
“Các người được lắm…”
“Sao hôm nay ở đây náo nhiệt vậy? Con bỏ lỡ cuộc vui gì rồi à?”
Mặc Âu không biết tới từ lúc nào, đứng ngoài cửa ngó đầu nhỏ vào, trên tay cầm một túi to túi nhỏ nhiều màu sắc, chẳng biết bên trong chứa cái gì.
Cô mới tới nên mọi thứ đối với cô mà nói đều mờ mịt, chẳng hiểu cái mô tê gì cả.
Thấy mọi người trong nhà mắt to mắt nhỏ nhìn cô, cô cũng rất lễ phép mà mở to mắt nhìn lại nha.
“Tiểu Âu!”
Âu Bắc Tuyết tính khí đang nóng như lửa, thế nhưng nhìn thấy Mặc Âu liền mềm như nước.
“Âu Nhi!”
Ánh mắt yêu mị của Hàn Thiên Nhược khi nhìn