Đường Nguyệt Lam ngồi kế bên cháu trai, nghe lời rầu rỉ kia liền bật cười thành tiếng, còn giả vờ trêu chọc:
“Đợi con cưới con bé về rồi, con sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa đâu.”
Hàn Thiên Nhược ngay lập tức phản vệ:
“Không có con thì không có cháu cho mọi người đâu.
Cho nên hãy xem trọng con đi.
Tâm tình tốt con sẽ sinh một đôi long phụng, tâm tình xấu sẽ sinh một đôi phụng long.”
Gia đình Âu Dương gia: “…” Rồi khác nhau chỗ nào.
Mặc Âu đang cầm hai chiếc bánh ngọt thở dài ngao ngán.
Đúng là hết nói nổi.
Tử Vân Chung nhìn Mặc Âu khó xử, biết cô là bạn bè thân thiết với Tử Hạ, lại thường xuyên giúp đỡ con gái.
Ông tất nhiên cũng rất biết ơn con bé điều này.
Nhưng một khi động đến lợi ích, người thân hóa người lạ.
Tử Vân Chung nhìn mọi người đang cố ý giấu diếm không nói cho cô biết bọn họ đến với mục đích gì, ông điềm tĩnh nhìn Mặc Âu nói ra bí mật đang bị che giấu:
“Tiểu Âu à, chúng ta hôm nay tới đây không phải bàn chuyện công việc.”
Mặc Âu gật đầu, trả lời bình tĩnh, dù gì cũng là ba của Tử Hạ, vẫn là giữ cho ông chút tự tôn trên cương vị trưởng bối:
“Vâng.
Thì sao ạ?”
Gia đình Âu Dương nổi giận rồi.
Đặc biệt là Âu Dương Phong.
Nãy giờ ông không nói chắc là người ta tưởng ông câm chắc.
“Lão Tử à! Tôi nói rồi, chúng ta không có quan hệ gì liên quan đến nhau nữa.”
Một câu nói không để lộ hai từ “hôn ước” đầy thâm ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhưng Tử Vân Chung là ai, ông không bận tâm đến điều gì ngoài mục đích phải lập hôn ước giữa hai gia đình.
Ông kiên quyết nhìn thẳng Mặc Âu, dùng lời lẽ như gán tội danh xấu xa không trọng lời hứa cho nhà Âu Dương.
“Bác nói cháu nghe, hôm nay chúng ta đến đây là để thảo luận chuyện hôn ước giữa Tử Hạ với cháu trai duy nhất của Âu Dương gia.
Hôm qua ông ta còn muốn mời nhà chúng ta đến đây ăn bữa cơm, đây là bằng chứng cho việc ta không hề nói dối.”
Tử Vân Chung một lần nữa phát lại đoạn ghi âm cho Mặc Âu nghe.
“Con thấy chưa.
Trước khi con tới bọn họ một mực dây dưa mập mờ với chúng ta.
Đến khi con tới bọn họ