Mặc Âu thu hồi tầm mắt lại nhìn Lăng Cung, kịp thời phản ứng lại mà “À” lên một tiếng rồi nghe lời đưa tay cho anh.
“Gã Đường Trạch kia đã làm gì em?” Lăng Cung vừa tỉ mỉ khử trùng vết thương, vừa trầm giọng hỏi.
Mặc Âu nhắm mắt nhún vai: “Chẳng làm gì cả, chỉ là bị anh ấy đè lên người thôi.”
Một làn gió lạnh căm không biết từ đâu ùa tới khiến cô giật mình mở mắt.
Đập thẳng vào mắt cô lúc này chính là ánh mắt tăm tối của Lăng Cung.
Lo lắng cho Đường Trạch có mệnh hệ gì không hay, cô vội lên tiếng nói giúp:
“Chỉ là vô tình thôi mà, cũng chẳng phải lỗi của anh ấy.”
Mặt Lăng Cung vẫn tối một màu đen như cũ, Mặc Âu cũng chịu thua chẳng biết nói thêm cái gì.
Chỉ thầm dành cho tam sư huynh một giây mặc niệm.
“Xong rồi.”
Lăng Cung bỏ cánh tay đã được dán băng dính cá nhân xuống, cất dụng cụ sát thương vào trong hộp.
Miệng Mặc Âu có chút méo nhìn băng cá nhân dán trên khuỷu tay bị lệch.
Dù gì cô cũng bị dị ứng bên mảng nghệ thuật.
Cho nên nhìn băng cá nhân không được thẳng thớm cho lắm thì có chút ngứa mắt.
Cô nhân lúc anh không nhìn thấy mà gỡ ra dán lại.
Lăng Cung khi quay lại nhìn Mặc Âu thì không biết có phát hiện ra hay không mà chỉ trầm lặng không nói tiếng nào.
Nhìn cô một lúc anh mới từ từ rời tầm mắt đi, lấy phong thư vẫn còn ở trên bàn mở ra.
Mặc Âu nãy giờ cũng đã chú ý đến phong thư trên bàn rồi, chính nó là nguyên do khiến đại sư huynh phải mất kiểm soát làm ra những chuyện chưa bao giờ làm trước đây.
Ánh mắt cô giờ đây cũng đang dán chặt vào con quái vật chuẩn bị lộ đầu trên tay Lăng Cung.
Cơ mà có một điều khiến cô không thể nào ngờ tới, đó chính là việc Lăng Cung không hề mở phong thư một cách từ tốn mà là thẳng tay xé toạc nó ra làm đôi.
Thứ bên trong cũng vì thế mà được giải phóng, thoát ra ngoài, rơi loạn xạ xuống đất.
Trên nền nhà đen bóng ngoài đám đồ vỡ vụn còn xuất hiện thêm mấy tấm ảnh.
Tất cả đều chụp lại khung cảnh cô cùng Hàn Thiên Nhược thân mật trên xe.
Từ cảnh anh giúp cô thắt