“Em còn nhớ hình phạt của việc hủy bỏ thỏa thuận là gì không? Chính là bắt em trở về bên cạnh anh.”
Lăng Cung điên dại cười lớn, tiếng cười quỷ dị khiến cô lầm tưởng như đã đến ngày tận thế của nhân loại.
“Anh nói xằng nói bậy cái gì đấy.
Vốn dĩ lúc đầu em cũng đã không đồng ý cái thỏa thuận đáng chết kia rồi.”
Mặc Âu gầm giọng, nhắm thẳng vào mặt Lăng Cung mà nói lớn.
“Em đồng ý hay không thì anh không biết, nhưng kể từ lúc em bước ra khỏi tổ chức Lasma, anh đã coi như em đồng ý thỏa thuận kia rồi.”
“Không có chuyện em trở về cùng anh đâu, em cũng đã có người mình yêu rồi, em có quyền quyết định cuộc sống của mình.”
Một chữ là bạn trai, hai chữ cũng là anh ta, tất cả đều là nhắc đến người đàn ông khác.
Lăng Cung anh không thể nhịn được nữa rồi.
“Anh ta là người em yêu sao? Vậy anh ta đã từng làm như thế này với em hay chưa?”
Lăng Cung vừa dứt lời liền cúi đầu xuống gặm lấy gặm để cần cổ trẵng nõn của cô.
Hết hôn lại cắn, anh để lại trên cổ cô chi chít những vết hôn nhỏ nhỏ màu đỏ.
“Lăng Cung! Anh điên rồi! Anh đừng có trách em điên cùng anh.”
Lăng Cung chẳng để tâm đ ến lời nói của Mặc Âu, anh hiện tại đang bị nghiện cảm giác tiếp xúc da thịt với cô.
Đương lúc định hướng lên môi cô mà hôn thì…
“Hự!” Lăng Cung hôn đến mê muội mà không kịp phòng bị cái chân dài vừa đá vào tử huyệt giữa hai ch@n của anh.
Lăng Cung gầm một tiếng rồi nhanh chóng bật người ngồi dậy, phóng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Âu.
Khuôn mặt Mặc Âu chẳng có một tia cảm xúc nào, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, đầu tóc.
Mọi thứ ổn thỏa hơn một chút, cô mới cất giọng lạnh lảnh không chút cảm tình nhìn anh trai nuôi của mình:
“Em nói cho anh biết, giữa hai chúng ta chẳng có một cái thỏa thuận nào cả, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, chẳng ai có thể xen vào cuộc sống của ai cả, trừ khi có sự đồng ý của họ.
Nhưng để em nhắc lại cho anh nhớ, trước kia đúng là em đã từng thích anh, cũng đã sớm nảy sinh lòng yêu.
Nhưng như em đã nói, đã từng mà thôi, bây giờ không còn lưu luyến một hạt bụi gì trên người anh nữa cả.
Trái