“Tôi là anh trai nuôi của cô ấy.
Thế đấy.”
Lăng Cung nghiến răng rít ra khỏi miệng hai chữ “anh trai nuôi”.
Chính hai chữ này nhìn như thân mật thắm thiết lắm nhưng thực chất lại là nguyên nhân đẩy hai người trong cuộc ra xa, xa đến mức không với tới nhau được nữa.
Trái tim hơi nhói, đôi mắt Lăng Cung đỏ bừng.
Từ khi nào anh chấp nhận thân phận làm “anh trai nuôi” của cô.
Hẳn là bây giờ anh mới chính thức nói ra lời thừa nhận.
Trước kia nghe Mặc Âu một mực gọi anh là anh trai, anh khó chịu, đã từng nhắc cô đừng gọi như thế nữa.
Nhưng cô vẫn gọi, anh không để tâm nhiều.
Mãi đến lúc này, chợt nhận ra cô đã ở bên anh lâu như vậy, nhưng chỉ được sắp đặt cho một thân phận “anh trai nuôi”.
Còn người đàn ông lão đại của Death này anh tính ngắn tính dài thì thời gian hai người biết nhau còn chưa dài bằng một nửa thời gian cô ở Los Angeles cùng anh.
Nhưng người ta có thân phận bạn trai, anh lại là anh trai.
Lăng Cung cong môi nở nụ cười đắng chát.
Thời khắc Hàn Thiên Nhược nghe ba chữ “anh trai nuôi” Lăng Cung nói ra, tâm tình ngay lập tức chấn động, sững sờ, cả đầu choáng váng như bị người ta gõ vào đầu một cái thật mạnh.
Từng đoạn kí ức, âm thanh cô đã nói cứ thế mà lũ lượt kéo về…
[Chưa ai có thể thay đổi ý định muốn cưới anh trai nhỏ của tôi.]
[Nếu nói tốt hơn anh thì cũng không đúng lắm.
Anh ấy tuy đẹp nhưng không đẹp đến mức yêu nghiệt như anh.
Nhưng anh ấy chỉ không bằng anh điểm đó mà thôi.
Còn lại đều tuyệt vời hết.
Lại nhớ anh ấy rồi.]
Người anh trai nuôi đó… thế mà lại có thể là Lăng Cung.
Người cô yêu cũng đã về nước, vậy… bây giờ anh là gì đây?
“Thiên Nhược, Thiên Nhược! Chúng ta về nhà đi, em khó chịu.”
“Em… Được, chúng ta về nhà.”
“Hai người ở chung?”
“Cô ấy là người đã thu nhận tôi, là vợ sắp cưới của tôi, sao lại không thể.”
Hàn Thiên Nhược ôm cô quay trở lại thang máy.
Cánh cửa cứ như thế khép chặt, ngăn cách trong và ngoài.
Dường