Cơ mà sự lo lắng của anh không đúng lúc rồi.
Cơ thể Mặc Âu rất nhanh đã làm quen được với tốc độ ra vào của Hàn Thiên Nhược, thuốc cũng bắt đầu phát huy tối đa sức lực còn lại của mình.
Nhiệt lửa cọ ra từ hai thân thể tr@n truồng hòa quyện cộng thêm cả luồng nhiệt độ nóng bỏng từ người cô truyền tới, chẳng khác nào là thêm dầu vào lửa.
Đám cháy đã to lại càng thêm rực rỡ, càng thêm đáng nhớ về đêm đầu tiên của hai người.
Mặc Âu khó chịu khàn giọng mở miệng: “Nhanh… Nhanh hơn một chút.”
Hàn Thiên Nhược mừng còn chẳng kịp, anh vừa cúi người áp xuống môi cô với nụ hôn ẩm ướt, vừa luận động mạnh hơn, sâu hơn.
Cô thỏa mãn mà lên tiếng nỉ non khe khẽ.
Anh mân mê đôi gò b ồng đảo cao vút, tròn trịa, trầm giọng th ở dốc nói:
“Âu nhi, gọi tên anh.”
“Lăng Cung … Xin lỗi anh.”
Mặc Âu không biết bản thân đang bị cái gì mà vô ý thức gọi tên anh.
“Âu Nhi! Tỉnh lại cho anh.
Tỉnh lại ngay!”
Hàn Thiên Nhược nhìn cô gái đang nằm dưới thân anh gọi tên người đàn ông khác chợt hoảng hốt, ánh mắt chấn động, sắc mặt tái mét, thần khí hiện tại lúc này cũng theo chiều thuận mà dần dần giảm xuống âm độ, lạnh lẽo đến cực điểm.
Mặc Âu giật mình mở mắt, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông cương nghị, nét mặt hình như có chút cuồng mị.
“Hàn … Thiên Nhược.”
Hàn Thiên Nhược nở nụ cười rất hàm ý, song lại bóp chặt lấy eo nhỏ của cô mà hắng giọng:
“Lần này mới đúng.
Em nhớ cho kĩ, anh, Hàn Thiên Nhược, bạn trai của em, người đàn ông của em, và cũng sẽ là chồng của em.”
Anh không biết cô có nghe hay không nhưng anh vẫn nói, mặc cho ẩn sâu trong đôi mắt của cô còn có hình bóng một người đàn ông khác.
Anh mím môi, trầm mặt vuốt v e đôi môi đỏ ửng của Mặc Âu, bất luận cô có yêu anh hay không, nhưng đời này để anh gặp được cô hẳn cũng không phải vô tình, cái gì cũng có nguyên do của nó.
Anh là ai?
Ai ư?
Hàn Thiên Nhược thở nặng một hơi hôn mạnh lên khuôn ngực đầy đặn trắng nõn mẫn cảm