Phòng khách căn biệt thự vốn rộng rãi, hôm nay lại trở nên chật hẹp bất thường.
Vị trí ngồi của ba người vô cùng quỷ dị.
Bộ sô pha màu xám khói dài rộng được chia làm ba, một ghế đơn dành cho chủ nhà, hai ghế dài còn lại phân ra hai bên.
Nhưng chỗ ngồi hiện tại của ba người chính là: Hàn Thiên Nhược, Mặc Âu, Lăng Cung.
Cả ba người ngồi chung trên một dãy ghế, ép sát Mặc Âu đang ngồi khó thở ở giữa.
Cô húng hắng ho nhẹ, viện cớ đứng dậy khỏi chỗ ngồi địa ngục này: “Anh đợi chút, em đi pha cà phê đen.”
Lăng Cung không từ chối, miễn cưỡng gật đầu.
Đến khi chắc chắn cô không còn nghe cuộc trò chuyện ở phòng khách nữa, anh mới quay mặt sang nhìn vào Hàn Thiên Nhược, đánh giá anh một lượt từ trên xuống.
Nhìn bộ quần áo ngủ thoải mái trên người Hàn Thiên Nhược, Lăng Cung có chút giễu cợt nhếch môi: “Cà phê đen là thức uống yêu thích của tôi.”
Một câu không đầu không đuôi nhưng Hàn Thiên Nhược lại hiểu.
“Không biết anh và tôi còn có thể hợp tác hạng mục kia hay không?” Lời này là của Hàn Thiên Nhược.
“Tất nhiên là có thể.
Chỉ là… mục đích tôi đến Trung Quốc hẳn là anh đã hiểu.”
Hiểu cái quần què nhà anh! Hàn Thiên Nhược định bụng chửi thầm, nhưng miệng vẫn cười, cười một nụ cười công nghiệp: “Thứ lỗi cho tôi hỏi lại, tôi vẫn không hiểu ý của anh cho lắm.”
Lăng Cung tự thấy hôm nay là ngày anh nhẫn nại nhất trong năm nay, không những không tức giận mà còn giải thích cặn kẽ từng đường đi nước bước sắp tới của mình.
Dĩ nhiên, anh chỉ đang xem vị Death này là mối đe dọa tạm thời, chứ chưa đến mức báo động đỏ.
“Anh đã hỏi lại thì tôi cũng không ngại nói thẳng, mục đích của tôi là trao danh phận đệ nhất phu nhân Lăng gia cho Mặc Âu.”
Đệ nhất phu nhân Lăng gia? Hàn Thiên Nhược cười khinh một tiếng, anh đây cũng chẳng dễ chịu thua cuộc đâu: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng có mục đích giống anh, muốn trao danh phận đệ nhất phu nhân của tôi cho cô ấy.”
Cuộc đấu tranh ngầm bằng ánh mắt lạnh