Mặc Âu: “…”
Có ai nói hộ tiếng lòng cô là thế nào cũng được, nhưng nhanh rời khỏi chốn thị phi này được hay không.
Cô sắp bị mấy ánh mắt của giống nữ thiêu sạch rồi.
“Thiên Nhược, chúng ta đi luôn đi, không lại muộn bây giờ.”
Hàn Thiên Nhược vốn còn muốn xem mấy thứ hay hay mua tặng cô, nhưng nghe cô nói vậy cũng thức thời tém tém lại ý định muốn đóng gói hết mấy món đồ tốt nhất, đẹp nhất về cho cô chơi.
Anh rất hiểu đạo lý làm phật lòng phụ huynh là tự mình cắt đứt cơ hội tương lai trở thành chồng cô.
“Phù…” Mặc Âu tự thắt dây an toàn xong bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Em sao thế?” Hàn Thiên Nhược quay sang lo lắng hỏi.
Mặc Âu cân nhắc lời xong xuôi mới nói: “Thiên Nhược này, chúng ta hãy tập làm người giàu giản dị thôi, không cần phô trương thanh thế làm gì.
Tự mình biết mình giàu, có thể làm mọi điều mình thích là được rồi.
Đâu cần khoe ra cho thiên hạ đố kỵ rồi sinh ra ghen ăn tức ở đúng không?”
Hàn Thiên Nhược vừa thắt dây an toàn vừa chớp mắt vô tội: “Nhưng anh đang làm điều anh thích mà.
Đám người anh phái tới là để ngăn cách khoảng cách của chúng ta với người khác, cũng là cũng thu hẹp khoảng cách giữa hai ta mà.
Đó còn không phải là một công đôi việc?”
Mặc Âu muốn biện bạch thêm, nhưng tiếc là chẳng nghĩ ra lời lẽ nào có thể phản biện lại cái miệng khôn lỏi này của anh.
Cơ mà chẳng cần suy nghĩ lâu, bởi Hàn Thiên Nhược rất biết nghe lời: “Được rồi, nghe lời em, anh sẽ tập làm một người giàu giản dị.”
Mặc Âu nghe xong, lòng nhộn nhạo, đôi môi phảng phất nụ cười vui vẻ.
“Anh qua đây.” Mặc Âu ngồi nghiêng lại nhìn anh.
“Hửm, làm gì?” Hàn Thiên Nhược nâng mày ghé đầu sang.
Mặc Âu nhanh như sóc đưa hai tay áp vào má anh, dâng môi mình lên hôn vào đôi môi hồng ấm nóng của anh một cái.
Nụ hôn khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đã làm Hàn Thiên Nhược bất động gần một phút.
Một phút sau đó, chính Hàn Thiên Nhược lại là người đưa tay ra gáy cô kéo lại sát mặt anh, hai đôi mắt đẹp mà sắc chứa đậm tình yêu giao nhau, tiếp sau đó là từng nụ hôn m ơn trớn dai