Cũng thật là hay! Đến khi Tử Hạ cùng Tô Hạo chuẩn bị dùng bữa, Lan Nhi cũng không có ý định rời bàn.
Tử Hạ muốn đi vệ sinh, nói với hai người: "Tôi đi vệ sinh một chút, hai người cứ từ từ trò chuyện
Lan Nhi cười cười: "Được ạ"
Sau khi Tử Hạ rời đi, Lan Nhi liền thay đổi sắc mặt, liếc Tô Hạo giễu cợt nói: "Dạo này ăn sung mặc sướng, được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa quen rồi.
Giờ chắc là không nhớ người ta là ai nữa đâu ha?
Tô Hạo cũng bày ra vẻ mặt lạnh tanh nói: "Có chuẩn bị thứ đó hay không?"
Lan Nhi từ túi xách cao cấp mới nhất nhãn hiệu Gucci màu đen, lấy ra một chất bột được gói cẩn thận trong một tờ giấy.
Cô đổ chất bột trắng đó vào tách trà của Tử Hạ, lấy thìa đảo đều cho thuốc tan nhanh.
Xong xuôi, hai người ăn ý nhìn nhau, cùng nở một nụ cười âm hiểm.
Đúng lúc này, Tử Hạ quay lại, cười nhẹ nói: "Thật ngại quá, đã để hai người phải đợi lâu
Tô Hạo đứng dậy, lịch lãm kéo ghế cho Tử Hạ: "Đồ ăn được dọn lên hết rồi, chúng ta ăn thôi
Tử Hạ nhìn Tô Hạo cười ngọt ngào: "Được ạ!"
Tô Hạo lại quay sang ra vẻ quân tử nói với Lan Nhi: "Nếu không ngại, em có thể dùng bữa chung với bọn anh
Lan Nhi nhìn Tử Hạ khó xử nói: Như vậy có phiền quá không? Dù sao em cũng chỉ là một người ngoài tình cờ gặp hai anh chị.
Giờ lại làm một bóng đèn sáng như vậy cũng không được hay cho lắm
Tử Hạ nở nụ cười đúng chuẩn nữ thần được mọi người mê đắm trong giới giải trí nói: "Không phiền! Càng đông càng vui thôi.
Nào ngồi xuống ăn cùng bọn chị"
Lan Nhi giả vờ cắn môi bứt rứt suy nghĩ một hồi rồi mới ngồi xuống đối diện với Tô Hạo cười thẹn thùng: "Vậy em không khách sáo nữa đâu đó"
Sau khi dùng bữa xong, Tử Hạ nâng chén trà hương hoa nhài lên nhấp một ngụm xem như làm sạch miệng.
Tất nhiên, cô cũng không hề phát giác ra được có hai đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm đầy quỷ dị.
Buổi ăn tối kết thúc, Lan Nhi tự biện ra lí do có việc đột xuất nên chào tạm biệt rời đi trước dưới ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm của Tô Hạo.
Tử Hạ lúc này cũng định đứng dậy ra về.
Nhưng vừa đứng dậy, cả người liền mềm nhũn, lảo đa lảo đảo.
Tô Hạo thấy thế liền nhanh tay đỡ lấy thân thể đã nóng ran của Tử Hạ.
Anh biết thuốc đã phát huy hiệu nghiệm, như có như không nở một nụ cười gian trá.
Anh giả vờ lo lắng hỏi: "Tiểu Hạ, em sao thế? Người như thế nào lại nóng như vậy?
Tử Hạ tựa cả thân thể yếu ớt không chút sức lực nào vào lồng ngực của Tô Hạo.
Cô nâng tay vỗ vỗ trán cho bản thân tỉnh táo lại nhưng không thể.
Đầu óc cô càng ngày càng mơ