Hàn Thiên Nhược nghe cô nói vậy thì không biết phải nói lại thế nào, nghĩ một hồi mới nói được một câu cụt ngủn: "Cảm ơn"
Cô gái kia gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đưa lon nước ngọt về phía anh: "Coi như anh biết điều.
Nào! Dô"
Hàn Thiên Nhược chần chừ một lúc, sau đó cũng cụng lon với cô.
Anh có chút giở khóc giở cười, cảm thấy cứ có gì đó sai sai.
Hình như từ lúc gặp cô gái này thì anh chưa từ chối điều gì trừ việc kể tâm sự của mình cho cô.
Cô gái uống xong rồi lại quay sang nhìn gương mặt điển trai kia giới thiệu: "Tôi là Mặc Âu.
Coi như ông trời để tôi gặp anh, cứu anh là một cái duyên nên tôi mới hi sinh túi tiền của mình để an ủi anh đấy.
Cho nên đừng buồn nữa, tôi cũng đang bị viêm màng túi đau hết cả ruột đây"
Hàn Thiên Nhược ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao nói: "Tôi trả tiền cho cô"
Mặc Âu lườm Hàn Thiên Nhược: "Anh khinh tôi nghèo sao.
Tôi đây thiếu cái gì đều có thể, chỉ riêng tiền là không thể thiếu"
Hàn Thiên Nhược khó hiểu: "Không phải cô mới nói cô bị viêm màng túi vì mua bia cho tôi sao"
Mặc Âu: "Tôi chỉ nói thế để anh thấy có người cùng buồn với mình thì được an ủi phần nào thôi.
Sao anh ngốc vậy hả"
Hàn Thiên Nhược: "..." Lần đầu tiên có người dám nói anh ngốc, nhưng mà hình như cũng không cảm thấy khó chịu chút nào...!mà còn có chút...!thích nghe...
Qua khoảng năm lon bia, Hàn Thiên Nhược đã ngà ngà say, anh nấc lên, nhìn Mặc Âu cười khổ hỏi: "Cô có nhà để về sao?
Mặc Âu lúc này đang chống cằm, nhìn Hàn Thiên Nhược đến ngẩn người, nghe anh hỏi vậy thì lập tức đáp lời theo bản năng: Có, nếu anh muốn tôi cũng có thể cho anh ở thuê trả góp"
Hàn Thiên Nhược khàn khàn nói: Tôi không có nơi nào để về cả.
Cô biết không ba tôi chỉ vì tình nhân bên ngoài mà đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, cưới ả ta, còn đem con riêng của họ về nữa.
Mà cô biết không đứa con đó của họ chỉ hơn tôi một tuổi mà thôi.
Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ gia đình, mỗi ngày chỉ