Giang Lục: "???"
Truy Bạch: "?"
Sao lại lòi ra một Tam đệ mới nữa rồi!
Mặc Âu quay sang giới thiệu ba người với nhau.
Sau này hai đệ sẽ biết được thiên phú của cậu ấy
Giai Bạch chắc chắn không phản đối rồi.
Có trai đẹp vào là khác ngay.
Mặc dù trong tổ chức anh cũng có mấy chàng vệ sĩ đẹp trai.
Truy Bạch cũng không có ý kiến, chỉ là hơi nhíu mày.
Mặc Âu mở miệng: "Được rồi! Hai đệ giúp tỷ đi lấy hành lý, tỷ với Tam đệ ra ngoài sân bay đợi.
Một số hành lí có thể cầm tay thì Tống Diệp đang cầm, nhưng những túi hành lí quá lớn thì không được phép.
Hai người tuân lệnh cùng nhau đi làm việc.
Mặc Âu cùng Tống Diệp ra ngoài khu vực sân bay đứng chờ.
Giờ mới có thời gian rảnh hơi nên cô thuận tiện lượt xem các cuộc gọi ở trong danh bạ.
Có khoảng 10 cuộc gọi điện thoại của một vị Đường chủ trực thuộc tại chi nhánh của cô.
Vốn dĩ thường ngày mấy cuộc điện thoại này đều là do Giang Lục quản chế.
Nhưng lần này là do thời gian đi nước ngoài quá lâu, Giang Lục sợ sẽ không thể tình báo kịp thời cho cô các tin tức quan trọng trong khi bận làm nhiệm vụ.
Vì thế để phòng ngừa hiểm họa nào ập đến bất ngờ, Giang Lục quả quyết đưa cô cầm cái điện thoại này.
Đổi máy phiền phức nên cô cũng chuyển số của Hàn Thiên Nhược sang bên này cho đỡ rắc rối, khi cầm cả hai cái điện thoại to tướng bắt bắt.
Lướt một đoạn nữa thì thấy có số của Hàn Thiên Nhược.
Mặc Âu nhìn một hàng dài đều là số anh thì cảm thấy kiếp này cô sắp toi rồi.
Anh gọi đến hơn trăm cuộc!
Cô chắc chắn anh tức giận rồi!
Thế mà lại không nghe máy của anh.
Nhưng ít ra cũng phải gọi lại anh một tiếng hỏi xem có chuyện gì.
Cộng thêm cả một chút thủ thuật "vuốt lông" nữa chắc là anh sẽ nguôi giận chút ít.
Mặc Âu gật đầu, nhấn vào số Hàn Thiên Nhược gọi lại.
Một bên, Tống Diệp đang đứng cạnh Mặc Âu.
Thấy ánh nắng chói chang bao bọc lấy cả người cô.
Anh tự động đi sang phía tay trái của cô, nhờ ưu thế cao với đôi vai rộng, Tống Diệp che chắn ánh nắng cho Mặc Âu.
Còn có vài tia nắng lọt qua người anh, chiếu lên khuôn mặt trắng sáng, mịn màng của cô.
Tống Diệp lấy tay của mình giơ lên, che đi phần nắng đó.
Sự tinh tế cùng ôn nhu này tất nhiên Mặc Âu không nhìn thấy, nhưng người nào đó ở phía xa xa kia đã chứng kiến toàn bộ.
Hàn Thiên Nhược nắm chặt tay thành đấm lộ rõ từng đường gân xanh đáng sợ.
Đôi mắt cũng ửng đỏ dần.
Vốn anh còn muốn níu kéo cô trở lại bên mình.
Nhưng...
Anh