Người phụ nữ này e là cũng thầm thương trộm nhớ Hàn Thiên Nhược rồi.
Chà! Tình địch xuất hiện nhanh thật đấy!
Mặc Âu cười.
Một nụ cười không rõ tâm tình.
Hàn Thiên Nhược từ đầu tới cuối không một chút để mắt đến người phụ nữ kia, mà chỉ dán mắt vào Mặc Âu, xem biểu hiện của cô như thế nào khi thấy bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, ngoài cô.
Tuy nhiên, Mặc Âu phải khiến anh thất vọng rồi.
Cô chỉ cười và cười.
Không hề nhăn mặt hay nhíu mày.
Sắc mặt cũng vô cùng tốt.
Khoan! Nếu cô không cảm thấy khó chịu, tức là cô không để ý anh.
Mà không để ý anh...
Hàn Thiên Nhược không vui, dùng lực hơi mạnh lấy nắp chén gạt lá trà, tạo ra một âm thanh khó nghe.
Mọi người đồng loạt nghiêng đầu nhìn anh.
Cơ mà...!anh vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm Mặc Âu, không một chút che dấu nào.
Mặc Âu giao ánh mắt với anh, nhếch môi cười đầy ý tứ.
Người phụ nữ kia tất nhiên cũng thấy một màn liếc mắt đưa tình này.
Cô bấm tay chặt vào ấm trà.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Âu.
Ngài Mabel thì sao? Cũng không dám làm gì người của Death bọn họ mà thôi.
Lúc này chuông điện thoại reo lên trong bầu không khí yên ắng đến quỷ dị.
Tần Quân đưa điện thoại đến cho Hàn Thiên Nhược: "Người bên kia gọi tới"
"Được"
Hàn Thiên Nhược khẽ gật đầu tỏ ý xin phép với Mặc Âu một cái rồi mới ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi Hàn Thiên Nhược ra ngoài, người phụ nữ kia rót một chén trà đầy cho Mặc Âu.
Lúc đưa trà thì cố ý trượt tay, hướng cả chén trà nóng bỏng về phía Mặc Âu.
Mặc Âu thờ ơ nhìn chiêu trò cũ rích của người trước mặt.
Nếu cô không lỡ may mà bị trà đổ vào người, không sao cũng để lại sẹo.
Muốn tôi xấu xí?
Nhường cho cô...!
Mặc Âu nhanh tay đỡ lấy tách trà, quang minh chính đại mà dội vào ngực của người phụ nữ kia chất lỏng nóng rát.
Ahhhhh Người phụ nữ kia ôm ngực hét lớn.
Dường như cô ta không ngờ rằng Mặc Âu có thể ra tay với mình như thế.
Tần Quân ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, Hàn Thiên Nhược đi phía sau.
Anh liếc mắt qua tình cảnh hỗn loạn, nước bắn tung tóe ra cả sàn nhà, lại nhìn thêm cả người phụ nữ đang ôm ngực lăn lội kia liền hiểu ý.
Tần Quân cúi người kính cẩn: "Xin lỗi đã thất lễ với ngài, mong ngài thứ tội
Mấy chiêu trò ganh ghét, đố kị rồi hãm hại nhau này anh đã quá quen rồi.
Liếc mắt một cái là ai cố ý giở trò.
Quả thực thất trách.
Đắc tội với vị này thì ai cũng đừng hòng được