Mặc Âu có chút bất ngờ nhưng cũng cảm thấy đó cũng là một điều dễ hiểu.
Bởi cả thế giới đều ruồng bỏ anh lúc anh cô đơn nhất, thống khổ nhất.
Nhưng nhờ có cô lắng nghe anh, động viên, chia sẻ cùng anh nên anh mới tín nhiệm cô như thế.Chậc chậc! Đột nhiên cảm thấy cô cũng thật là vĩ đại ghê.
Mặc Âu vẫn còn một băn khoăn hỏi anh: "Vậy tiếp theo anh định sống ở nơi nào? Tiếp tục ở nhà tôi làm bảo mẫu trừ tiền ăn ở hay về nhà mẹ anh?"
Hàn Thiên Nhược ngẫm nghĩ nói: "Bây giờ không thể trở về nhà mẹ tôi được.
Bà mới bị ảnh hưởng tâm lí từ việc của Hàn Bang gây ra, phải có thời gian cho mẹ tôi bình tĩnh lại trước đã.
Nếu như bà biết tôi bị đuổi ra khỏi nhà thì e là sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới sức khỏe.
Huống hồ tôi đã cho người phong tỏa tin tức trên mạng lại rồi"
Nghe đến đây, đôi mắt của Mặc Âu tỏa sáng lấp lánh hỏi dồn: "Vậy là anh quyết định sống với tôi đúng không?"
Hàn Thiên Nhược gật đầu: "Không sai biệt lắm"
Mặc Âu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc nói: "Quyết định của anh quá đúng, quá hợp lí.
Vậy là từ nay tôi có một bảo mẫu siêu cấp đẹp trai rồi.
Ô dê Ô dê!!! Nhà mình là kim ốc kiều tàng nha, có bảo bối nha, phải bảo vệ thật kĩ càng mới được
Hàn Thiên Nhược cười khẽ trước câu nói của cô.
Có cần thiết phải vui như vậy không trời??? Cơ mà nghe cô gọi anh là bảo bối thì có chút...!ừm...!thích thích.
Nếu như trước đây có người dám gọi anh bằng cái biệt danh sến súa như vậy thì liền bị đạp bay ra mấy mét.
Bây giờ cũng là cái biệt danh đó nhưng đổi lại là cô gọi anh thì...!đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Còn một chuyện nữa, anh hôm nay cũng mới phát hiện ra một chuyện rất động trời đó là: Anh là một người có một bản mặt vô cùng dày, vô cùng vô liêm sỉ.
Thật ra không phải vì mẹ nên anh không tiện về nhà ngoại, mà đơn giản chỉ là vì anh muốn sống cùng cô, ở gần cô để tìm hiểu cảm giác của anh đối với cô như thế nào thôi.
Còn anh thừa biết rõ rằng cho dù lão già kia không đuổi mẹ ra khỏi nhà thì mẹ cũng sẽ tự rời đi,