Liên Kiệt nghe thì bĩu môi một cái khinh thường, anh ấy đợi đến khi cô đi kế bên Thư Hà thì anh Liên Kiệt mới nói chuyện với anh.
“Mày vì gái mà dám đứng ra dùng danh tiếng áp bức luôn cả nhà trường luôn à?” Liên Kiệt nhìn anh một ánh mắt hết sức khinh thường.
Anh nghe cũng chỉ cười cười một lúc mới nói “đơn giản vì con bé đó là hàng xóm lại chơi thân với gia đình tao, nhìn cũng dễ thương nên tao giúp đỡ thôi chuyện thường tình mà”.
“Thế thì chỉ là cô em hàng xóm không hơn không kém thôi sao?” Liên Kiệt nhướng mắt lên hỏi một câu.
“Chưa biết được” anh chính là không dám nói trước được điều gì cả.
Hơ Liên Kiệt thật sự muốn cười khinh bỉ vào mặt của anh cho rồi đi, hôm nay mọi người lựa chọn một quán hải sản nước ở một quán cũng khá nổi tiếng ở chỗ của bọn cô sống , vừa vào đến nơi mọi người đã gọi đủ thứ món.
Chỉ ăn uống một cách đơn giản mà thôi rồi ai cũng về nhà nấy cô chạy về đến nhà thì bố mẹ Huỳnh vẫn chưa đi làm về nên cô cũng đi lên phòng thay đi bộ áo dài trên người mình, rồi nhìn lại điện thoại thì thấy tin nhắn gửi từ anh.
- Hôm nay anh có chuyện ở trường nên không qua kèm em được nhó.
Đọc dòng tin nhắn của anh thì cô chỉ cười cười rồi nhắn lại một vài công ngắn gọn.
-Vâng ạ anh cứ lo việc học đi ạ có gì em không hiểu sẽ nhắn hỏi anh có được không?.
-Được nhóc con.
Cô cũng chỉ thả một tym cho dòng tin nhắn rồi cho qua mà thôi, nhận thấy được hôm nay không có anh hàng xóm qua ôn cho mình thì cô hôm nay cũng tự cho mình một ngày nghĩ sau khi đã quá nhiều ngày ôn thi sấp mặt rồi, cô đi xuống nhà tìm lấy mấy cái dụng cụ vẽ của cô ở trong phòng làm việc của bố Huỳnh vừa lấy đứa thì cô đem thẳng lên phòng ra ban công, và tiếp theo là bày biện mấy thứ màu nước màu sáp ra rồi lại đảo xuống bếp tìm nước ngọt hoặc trà gì đó suy qua nghĩ lại thì cô lại chọn đặt một ly trà vải về uống cho lành, nhận được nước cô lại đảo lên đi tìm trong phòng mình một cái loa rồi lấy ipad của mình ra mở nhạc lên tự chill một mình.
Bài nhạc cứ phát điều điều cô lại chọn một bài khá buồn mang cho mình một tâm trạng hơi nặng nề nhưng cô lại yêu thích cái cảm giác này, cô ngồi cầm bút lên chì lên phác thảo một cách nhẹ nhàng hình ảnh của thành phố về đêm nhưng lại mang theo một chút gì đó mất mát không thôi.
Cô cứ im lặng vẻ và bài nhạc cứ từ từ rồi lại đến phút giây thăng hoa của bài nhạc cũng là lúc nhưng bước cuối cùng của bức tranh hoàng hôn đỏ rực cùng với nhướng màu tối của màn đêm, đan xen với ánh đèn được thắp sáng của những căn nhà.
Đường nào cũng không phải lối về nhà
Đường nào cũng không phải lối về nhà
Có những lần mệt mỏi nở nụ cười không vui
Nhìn thấy cô đơn vây lấy tôi
Có những lần bật khóc giữa phố phường xa xôi
Giữa đám đông riêng tôi ngậm ngùi
Người đã bỏ đi rồi
Người đã nói những lời
Làm tổn thương con tim nhỏ nhoi
Lòng đã hết hy vọng
Niềm tin nay trống không
Chẳng còn biết điều gì là quan trọng
Sài Gòn khi yếu đuối ta biết dựa vào ai đây?
Ai sẽ lau khô đôi mắt cay
Ai cũng ôm cô đơn, ai cũng say với nỗi buồn
Ai cũng có vết thương trong tâm hồn
Sài Gòn khi yếu đuối ta biết đi về đâu đây?
Đi về đâu để bớt đắng cay
Đường nào cũng xa lạ, đường nào cũng cô đơn quá
Đường nào cũng không phải lối về nhà
Lang thang, đôi chân hoang mang bơ vơ chẳng biết đi về đâu
Đêm thâu, cô đơn vây quanh thân tôi bao nhiêu lâu nay nào ai hay không?
Thênh thang xung quanh bao đôi tay đang trong tay
Tôi nơi đây ôm đơn côi bao lâu nay, nhưng đâu ai hay
Nhưng em đâu hay
Sài Gòn ơi biết dựa vào ai đây
Khi lòng tin đã khô cạn lâu nay
Hy vọng cũng đã không giữ được trong tay
Làm sao để sống khi