Cô nghe xong muốn xỉu ngang thật sự là cô làm nên tội tình gì đâu chứ, nhớ đến cái cảnh hôm nay môn toán lớp cô còn có hai bài kiểm tra thử thì muốn chết đi sống lại bởi vì người thầy cũ đã ác liệt rồi, vậy mà thế cho bác cả cô thì khác cái gì là đưa cô cái túi vải màu đen đi rồi chùm đầu cô lại lấy súng bắn cô đi cho rồi.
“Vâng ạ” cả hai đứa bọn cô thì đồng thanh lên tiếng vâng vâng dạ dạ.
Hai đứa cùng nhau đi đến phòng giáo viên để cho cô lấy sổ đầu bài bình thường thì sẽ cùng với Thanh Ngân đi cùng nhau, nhưng hôm nay thì khác con bé Thư nó biết cô tâm trạng bất ổn trong mình lại còn bệnh người lại muốn phát sốt, đi một mình thì cái Thư rất lo lắng cho cô.
Chỉ vừa mới đi đến mà thôi cô đã chạm mặt với anh cùng chị Thảo Ly, sáu mắt chạm nhau nhưng ánh mắt cô lại dùng trên người của anh rất lâu hưng hiện tại chỉ còn là sự gượng gạo giữa anh dành cho cô mà thôi, anh đưa tay lên định tỏ ý đỡ cô xuống vì chính anh cũng biết vết thương ở chân của cô khi di chuyển sẽ bị động và rất đau, nhưng cô lại không chủ động nữa mà khép mình tránh né anh.
Thư đứng bên cạnh cũng nhìn ra nên chủ động nắm lấy tay cô.
“Ủa Mi em bệnh còn cố đi học làm gì thầy vừa nghe bác cả nhà em nói, bệnh thì ở nhà một hôm đi em cố quá sẽ không tốt đâu” cô hiệu phó vừa gặp cô đã nhắc đến chuyện cô bị bệnh.
“À dạ em không sao đâu ạ, dù gì em cũng còn đi được mà chỉ là cảm thông thường thôi”cô cũng cười trừ.
“Haizz hết nói nổi với giới trẻ bọn em quá đi mà, thôi em cứ để đó đi tí nữa gặp thằng nhóc Thiên Huy cô kêu nó đem lên cho em cái Thư em đưa chị lên phòng đi”.
Thư vừa nghe thì em ấy đã kéo cô đi xuống bục lại gần anh hơn nhưng là né qua một bên để về lớp con bé còn nói khá lớn.
“Cô nói đúng đó chị chân chị lại bị thương như thế vận động mạnh thì em không chắc là nó sẽ không bị hở vết thương đâu, nên là chị hãy ngồi yên đi đứng cũng cẩn thận dùm em một cái đi ạ, có phát sốt thì kiếm em đi nhé không thì chết với nguyên nhà đó”.
Cô nghe thì mắc cười không ngừng gật đầu, nhìn đứa em làm quá này của mình thì cô cũng chỉ biết cười trừ mà thôi, khi về đến lớp thì cô đã nhìn thấy hình ảnh như mọi ngày mà thôi nhưng nhìn mọi người còn hơi thảm hơn những ngày trước rất nhiều.
“Có chuyện gì à?” mặc dù muốn sống ẩn thật nhưng chuyện của lớp không lẽ cô không nhiều chuyện cho được nên cũng phải ráng thả họng lên hỏi.
Mấy đứa nghe giọng cô như nghe giọng của thánh vậy bật dậy liền, có đứa con bay lạy muốn ăn tươi nuốt sống cô thật rồi, nhìn còn hơn bọn sát sống nửa thật sự rất dọa người.
“Bây đang doạ người bệnh à?” cô vẫn cố gắng lên tiếng thêm một lần nữa.
“Con nô tì bất ổn kia ngày