Nghe được đầu đuôi câu chuyện này thì thật sự không biết phải nói như thế nào ai trong câu chuyện này cũng sai như nhau cả thôi, bố cậu sai khi đánh vợ, mẹ cậu sai khi chen ngang cuộc tình yêu lãng mạng của hai người họ và cô Hoa Ly có thể là kẻ đáng thương trong chuyện này khi mất tuổi còn quá trẻ lại phải đem theo hình bóng của chàng trai những năm thanh xuân của mình nhưng rất may khi cô ấy không thận chú Tuấn Anh cô chỉ biết trách phận trời mà thôi.
“Cậu có bao giờ ghét cô Hoa Ly không?” cô lơ đễnh suy nghĩ một cái gì đó rồi lại bật ra lời một câu hỏi.
Tuấn Thiên nghe câu hỏi nhỏ của cô thì cười nhẹ một cái, nhưng đâu đó cô lại nhìn thấy sự buồn tủi trong ánh mắt của cậu ta.
“Một kẻ không được yêu thì không có tư cách để ghen ghét với một người được ai đó dành trọn cả tình yêu thương cả, cũng như vậy mặc cho tôi là con trai của chính thất người vợ hợp pháp của ông ấy nhưng mà cũng chẳng bằng được một người ở thời thanh xuân đó đâu nên không dám ghét được” Tuấn Thiên cũng chỉ cười nhẹ.
Nghe những lời này cô mới hiểu được rằng người khổ nhất cũng đã ra đi rồi nhưng lại để những người phải tự gấm nhấm những nỗi đau mà họ để lại trên dương thế, những đứa trẻ không thề có lỗi lầm gì cả nhưng bọn nó lại phải chịu quá nhiều tổn thương và sự ghẻ lạnh từ bố mẹ ruột của chúng hay là những lời nguyền rủa.
Trà Mi cô hiện tại không biết nói gì nữa, cùng lúc đó thì hai người kia cũng đến nhìn thì cũng biết Thảo Anh và Thanh Đăng đã mua được một đóng đồ luôn rồi.
Thảo Anh đi đến ngồi thở ra thở không ra hơi nhìn vô cùng mệt mỏi.
“Mày mua được gì rồi?” cô chống một tay lên bàn vô thức hỏi.
“Sương sương vài món đồ chơi thôi, mày không định đ mua gì à, tao với Thanh Đăng cũng định mua vài món quần áo nữa đó , hai bây đi không?” Thảo Anh chỉ hỏi cho vui mà thôi chứ muốn đi là cô chính thức kéo đi.
Trà Mi bị con bạn Thảo Anh kéo đi mua đồ gì đó còn Tuấn Thiên đứng phía sau cũng bị THanh Đăng kéo đi hiện tại thì không còn gì để nói nữa rồi nên đành chịu mà thôi, lượn lờ qua lượng lờ lại thì cô nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán đồ của MLB thì cô dừng chân chẳng ngại mà kéo ngược Thảo Anh bước vào xem chẳng hiểu vì sao dạo này cô rất thích mấy cái áo thun của MLB.
Có thể nói đúng nhất là trong cái nhóm này cô luôn là người được chiều chuộng nhất, nên chẳng có gì phải sợ cả nên mọi người lựa qua lựa lại một lúc lâu cho đến khi bước ra ngoài thì cô bất gặp anh đi cùng với người bạn nữa, người bạn này rất quen không ai khác chính là chị Thảo Ly mọi thứ nhường như ngưng động lại vậy chỉ ở đây duy nhất ba người biết được chuyện của ngày hôm đó, nhìn thấy hai người vui vẻ đi chơi cùng với nhau mua sắm cô cũng tự đoán được rằng có lẽ hai người đã bên nhau rồi.
Thảo Anh khi nhìn thấy Thảo Ly cũng rất vui vẻ đi đến mà khoác vai nói chuyện.
“Hôm nay chị Ly cũng về đây chơi ạ?” Thảo Anh vừa nói vừa túm lấy tay của chị ta mà hỏi.
Thảo Ly chị ta từ nãy đến tận bây giờ không thề rời mắt khỏi người cô, ánh mắt lại ánh lên vài ba phần đắc ý ở trong đó, hiện tại cô thật sự cảm thấy không thoải mái một tí nào cả.
“Đúng rồi chị về cùng với anh Khôi để xem bé hàng xóm nhà anh đi thi đó” chị ta rất vui vẻ khi nói và còn dùng hàm ý bé hàng xóm