“Con không đi có được không ạ?” cô nhìn mẹ Huỳnh với một ánh mắt hết sức đáng thương.
Mẹ Huỳnh nhìn cô lắc đầu tỏ ý không cho cô sự lựa chọn nào cả, cô nhìn mẹ một cách bất lực rồi cũng đành chịu để đi tìm quần áo để chuẩn bị cho việc đi ăn tiệc tối hôm nay, cô cùng với mẹ chọn đồ thì mãi thì mẹ quăng luôn mấy đồ cô chọn vì cô chỉ chọn mấy cái quần ống rộng cực kỳ basic mà thôi không thề có gì gọi là đặc sắc cả.
“Mặc kệ đi đồ của con mẹ chọn cho chỉ cần con mặc vô đi thôi, giờ ôn bài đi tí mẹ đem thanh long lên cho con ăn cho” mẹ cô nhìn lại cái tủ đồ của con gái mình thì mới nhớ ra cô chưa mua nhiều đầm làm bởi vì những cái váy mới cô toàn bộ để bên phòng kia hoặc phòng của mẹ chỉ có vài cái bên này mà cô cũng chỉ mặc vài lần khi về nội mà thôi.
Nhìn mẹ cô bước ra khỏi phòng thì Trà Mi cô mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi quay lại với bàn học của mình sáng mai cô còn phải thi môn hoá, rồi lại thi vật lí toàn những môn trọng yếu mà cô chọn nên bắt buộc phải tập trung cao độ rất nhiều, ngồi lằng quần một thôi thì cô mới ngừng tay ghi chép lại, chẳng hiểu vì sau khi ngừng tay lại đầu óc của cô nhớ đến chuyện lúc chiều mà quay đầu nhìn lại về phía phòng của anh nó đang được sáng đèn lên.
Nghĩ lại những lời anh nói với cô không hiểu nó có bao nhiêu phần là sự thật mắt của cô vẫn cứ nhìn về một điểm cho đến khi rèm cửa nhà bên đó được kéo một cách dắt khoác ra, cả một thân hình vạm vỡ đập vào mắt của cô, cơ thể không tì vết được phơi bày ra, đười kẻ rành rạnh từ dưới ngực dài xuống cùng với các cơ xăng chắc khiến cho người ta mờ ê mê.
Nhưng gương mặt của anh bây giờ đã nhìn thẳng vào mặt của cô, gương mặt ngập ý cười của anh khiến cho cô giật mình mờ xấu hổ không biết chui mặt đi đâu, mừng thay lúc đó cửa phòng cô bật mở ra.
“Gái cưng của mẹ con thử bộ này đi 10 phút nữa chúng ta đi đó” mẹ cô bước vào.
Trên tay của mẹ Huỳnh là một chiếc váy trắng trễ vai tay bồng nhẹ theo hơi hướng của maxi một chút, lại còn có nhấn eo nhìn cô khi mặc lên vô cùng đẹp và tôn lên được dáng thon thả của chính mình, nhìn trên tay của mẹ Huỳnh thì cô không ngại lấy chiếc đầm về tay mình rồi cười típ mắt.
“Con cảm ơn mẹ nhé, mẹ ra ngoài ăn dọn lồng lộn lên được rồi ạ” cô vừa bung váy ra xem xét rồi không quên nói với mẹ Huỳnh để bà ấy đi chuẩn bị.
“Bố nhà cô tối ngày chả biết ăn mặc gì cả, sau này có đi ra ngoài mặc váy lên hộ tôi cái cứ quần ống rộng hoài mẹ nhìn còn ngán huống chi người khác nữa về mẹ đem cả tủ váy lên cho con” mẹ Huỳnh đi ra ngoài còn không quên nói chuyện với cô.
Đợi đến khi mẹ ra khỏi phòng cô mới quay đầu nhìn xem anh vẫn còn đứng ở đó không thì tiếc rằng anh đi vào trong rồi, nhưng rèm cửa thì anh vẫn không đóng lại cho nên cô vẫn thấy được bên trong dó anh đang ngồi trước máy tính gõ cái gì đó,.
Nghĩ không được nhiều nữa cô nhanh chân đi đến kéo kính màn cửa lại rồi mới vào nhà vệ sinh thay quần áo khác, cô bước ra với chiếc váy thân váy khá dài nó dài gần đến mắt cá chân của cô, chính cô là một người rất cuồng những kiểu váy như thế này, loay hoay một chút thì cô quyết định chọn phụ kiện đính lên đầu chứ không tết tóc như mấy lúc trước thật sự rất tốn thời gian, chọn lại cô chọn cái kẹp của nhà Chanel nhỏ gọn được làm bằng kim, loại đính thêm nữa là ngọc trai thuỷ tinh vàng ánh kim trên đó kết hợp đi cùng hồng trắng ngọc trai khiến người nhìn cảm thấy được sự dịu dàng nào đó ở mái tóc dài gần đến hông của cô.
Nhìn đi nhìn lại cô cũng chỉ mang loại dép có đế cao khoảng tầm 3 đến 4 phân trong suốt nhìn đôi chân của cô thanh mảnh và rất hợp vơis tổng thể, đến túi xách từ trước đến bây giờ mặc dù gia đình cô chỉ thuộc loại tầm trung không quá giàu có nhưng vẫn đủ để cô mua sắm túi xách quần áo hiệu ở một mức vừa tầm, gặp ngay cô lại là một fan lớn của nhà DIOR nên chắc chắn không thể bỏ qua được rồi lần này cô chọn cho mình một chiếc túi 30 Montaigne Box Bag màu xanh Dior Oblique Jacquard được Thanh Ngân tặng vào nhịp sinh nhật năm cô mười 16 tuổi, đeo cùng với