Cô vừa đến đã thấy Tĩnh Di đứng phía trước chờ nên nhanh chóng chạy xe đến gần.
Tĩnh Di vừa định leo lên xe thì Lạc Uyển ngăn lại, cầm ly nước đưa cho cô nói:
"Chắc em đi làm mệt lắm đúng không? Cho em này"
Tĩnh Di đón nhận và hút một hơi dài đến hết ly, cảm thấy cả người mát lạnh từ trong ra ngoài, cả gương mặt hiện lên vẻ thoả mãn:"Vừa đi làm về có một cốc nước ép dâu uống rất ngon, lại đúng món đồ uống mà em thích nữa"
Lạc Uyển đắc ý nói:"Rất ngon phải không?"
Tĩnh Di gật đầu lia lịa:"Rất ngon, nhưng chị gọi nước bình thường ạ?"
Lạc Uyển không hiểu ý của cô nên hỏi lại:"Bình thường là thế nào?"
"Là chị không nói phục vụ cho thêm gì vào đồ uống ạ?"
Lạc Uyển à lên vì đã hiểu ra vấn đề, cô cười nói:"Thế nào?"
Tĩnh Di nghiêng đầu nhìn ly nước nói:"Hình như ngọt hơn khẩu vị bình thường thì phải, em chưa thấy quán nào làm ngọt như thế"
Lạc Uyển gật đầu:"Em nói đúng"
Tĩnh Di lại càng không hiểu, dò xét:"Sao chị lại gọi bỏ thêm đường"
"Vì chị biết em thích uống như vậy"
Câu trả lời của Lạc Uyển làm cô khá bất ngờ song cũng cho chút động lòng.
Nhưng cô chợt giật mình hỏi thêm:"Làm sao mà chị biết được em sở thích của em là như vậy"
"Chị có wechat của em"
Cái nắng buổi trưa ngày càng gay gắt khiến cho cả hai phải nheo hết cả mắt lại, da thịt thì như sắp bị ánh nắng mặt trời nướng chín đến nơi.
Lạc Uyển kéo Tĩnh Di lại gần và ra hiệu cho cô lên xe, cả hai cùng đi một mạch về nhà...
Trên đường về, cô chợt nhận ra con đường này là đường về nhà Lạc Uyển, cô thắc mắc hỏi:
"Hôm nay chúng ta không đi ăn trưa ạ?"
Lạc Uyển nhìn vào gương để thấy khuôn mặt của cô, trả lời:"Sẽ ăn trưa ở nhà chị"
Tĩnh Di gật đầu xong lại nói tiếp:"Cứ như thế thì phiền chị lắm ạ, hằng ngày chị đã đưa đón em đi làm còn nấu cả buổi trưa cho em, em thì chả biết phải trả ơn thế nào"
"Chị chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là chị vui rồi, không cần trả ơn"
"Nhưng..
chúng ta đi ăn ngoài đi ạ, em sẽ khao chị hôm nay"
Lạc Uyển lắc đầu:"Chị đã chuẩn bị cả ở nhà rồi, em tính phụ lòng chị sao?"
Lạc Uyển đã nói đến như vậy cô cũng không dám nói thêm, cô sợ cô càng khách sáo thì sẽ làm cho Lạc Uyển buồn và cảm thấy khó xử, cứ có qua có lại vậy.
"Dạ vậy chúng ta về nhà chị ăn thôi"
Lạc Uyển nghe thấy Tĩnh Di ngoan ngoãn như vậy liền hài lòng, cô chạy về nhà với tâm trạng thoải mái,