Trình Ân Ân thức dậy sau một giấc ngủ dài, một tháng bốn ngày mười ba tiếng.
Con số này do một chị y tá báo cho cô biết, con số được biểu thị rõ ràng trên máy móc.
Chị y tá nói với cô, cô bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ trên người có mấy vết thương nhẹ đã nhanh chóng khỏi hẳn trong thời gian cô hôn mê dai dẳng, thì não còn bị chấn động nghiêm trọng.
Chấn động não rất khó chịu, choáng váng, tim đập nhanh, đau nhức hơn nữa còn trướng trướng vựng vựng. Động tác mà Trình Ân Ân sợ nhất là gật đầu và lắc đầu. Hai động tác này có thể làm cho cô khó chịu buồn nôn một hồi lâu.
Vì hôn mê quá lâu, ngay cả nguyên nhân vì sao mình bị tai nạn xe cộ Trình Ân Ân cũng không nhớ rõ nữa.
Trí nhớ của cô trước tai nạn chỉ dừng lại ở thời điểm cha mẹ mình đánh nhau chỉ vì hai tấm vé rớt ra từ trong túi xách. Ngày hôm đó cô khai giảng lớp mười hai, đẩy va li hành lý đi ngang qua phòng khách gà bay chó sủa, về trường học một mình.
Những chuyện xảy ra trước sau tai nạn xe cộ, Trình Ân Ân không có một chút ấn tượng.
Cô giống như một mảnh vỡ, kí ức liên quan đến quá trình xảy ra tai nạn đều trống rỗng. Đến mức khi tỉnh lại không thấy va li hành lý, cũng căn bản không nhớ nổi đã bị ném đi nơi nào.
Trong đó có quần áo của cô, giấy chứng nhận cùng với 100 bài thi Toán, Anh văn, Lịch sử cộng thêm một quyển sách Ngữ văn cô đã ôn luyện trong hè. Hơn nữa điện thoại di động của cô cũng mất luôn rồi.
Nói đúng ra, ngoại trừ bản thân cô còn hoàn chỉnh cùng với hai bàn tay trắng, tất cả những gì cô sở hữu đều đã bị ném đâu mất tiêu.
Đại sảnh khu vực nộp viện phí có rất nhiều người, to tiếng ồn ào náo nhiệt. Trình Ân Ân mặc quần áo bệnh nhân đứng xen lẫn trong đám người, trong tay nắm chặt điện thoại di động mà chị y tá tốt bụng cho mượn.
Trong tài khoản của cô còn một ít tiền đủ cho một năm học phí cùng với sinh hoạt phí, không biết có đủ trả tiền thuốc men cho tháng này không.
Con ma nhỏ trong lòng có chút thấp thỏm.
Trong vòng một tuần Trình Ân Ân tỉnh lại, cha mẹ vẫn không hề xuất hiện.
Với chuyện này, bản thân cô cũng không hề có cảm giác gì là ngoài ý muốn, cũng không có ý gọi điện qua nhà mình.
Từ khi cô có ý thức cho đến nay, số lần nhận được sự quan tâm của cha mẹ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người kia một người vì công việc đi công tác liên tục, một người thì sa vào bàn mạt chược, thời gian sống chung không nhiều. Không phải nhìn nhau không nói gì hay nhìn thấy đối phương như người vô hình mà lại là đối chọi gay gắt, một lời không hợp nổi lên tranh chấp.
Trình Ân Ân bị kẹt ở giữa, từ khi còn bé đã ấm ức khổ sức, càng về sau tập mãi thành quen, cho đến bây giờ là hoàn toàn chết lặng. Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung cãi nhau ồn ào đến nỗi ném vỡ bát đĩa, cô có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cho xong một bát cơm, sau đó đưa chén không qua.
Cô nghĩ cái mà cô có được từ cha mẹ mình, ngoại trừ tiền thì không có gì khác.
Cái cô có thể nhận được, cũng chỉ có tiền mà thôi.
Từ nhỏ vì những hoạt động giải trí có hạn, ngẩn người trở thành năng khiếu của Trình Ân Ân.
Cô vừa phát ngốc, vừa đi theo đội ngũ đi lên theo bản năng. Trong đầu thử nghĩ đến việc đi đến nói với chủ nhiệm lớp “Em bị tai nạn xe, tất cả bài tập đều đã mất hết”, hình ảnh có khả năng xảy ra xuất hiện trước mắt.
Lão Tần là một người cực kỳ nghiêm khắc đến mức nổi danh khắp nơi. Là giáo viên chủ nhiệm mà đến những học sinh ở những trường khác nghe đến cũng sợ mất mật. Ông chưa từng nghe giải thích, tất cả sai lầm không thảo luận nguyên nhân và điểm bắt đầu mà trực tiếp xử phạt.
Ngay cả vô số cái cớ đẹp đẽ mà học sinh nghĩ ra khi không nộp bài tập, cũng không thể nào thành lập trước mặt ông.
Đi học quên mang theo? ------ Bây giờ về nhà lấy.
Làm mất rồi? ------ Khi nào tìm được thì đến lớp.
Bệnh nằm viện? ---- Để cho cha mẹ em tự đến đưa giấy tờ chứng minh em nằm viện đến nói rõ với tôi.
Bị chó ăn? ---- Vậy em quay về, để chó lên lớp học đi.
………
Đằng trước là một ông chú dùng tiếng địa phương để nói chuyện với nhân viên công tác hơn mười phút nhưng không có kết quả. Bàn tay ngăm đen nắm đống giấy tờ cùng biên lai ném đi, sờ lên mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai, cúi đầu lẩm bẩm cái gì đó rồi bỏ đi.
Trình Ân Ân bước lên phía trước, đưa chứng minh tới cửa sổ.
Nhân viên công tác vươn tay ra nhận lấy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt cũng không hề liếc tới nó.
Ngón trỏ thuần thục gõ trên bàn phím, thao tác chuột vài lần, ánh mắt đột nhiên liếc tới: “Viện phí của cô đã được thanh toán.”
Trình Ân Ân có chút mờ mịt, khoảng thời gian này trừ một người bạn mới quen là một chị gái xinh đẹp, cũng không có ai đến thăm cô.
Cô đưa mặt đến cửa sổ đối thoại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, là ai giúp tôi trả…”
Nhân viên công tác lấy giấy chứng nhận đập trở về: “Không biết.”
“…” Trình Ân Ân rụt cổ một cái.
Trái ngược hoàn toàn với thái độ thiên thần của chị y tá lúc trước.
Vẫn là đi về hỏi chị Tiểu An đi.
Trình Ân Ân yên lặng nhận lấy chứng minh.
Thang máy ở giữa luôn chật kín người, không có chỗ mà chen. Bất kể thời điểm, luôn luôn là một thang máy có một đống người xếp hàng đợi.
Trình Ân Ân biết được chỗ khác, là do Tiểu An nói cho cô, thang máy kia ở một nơi tương đối khuất, hơi xa một chút, cũng có ít người sử dụng.
Cô cau mày suốt quãng đường, không biết đến cuối cùng ai là người trả tiền thuốc men cho cô.
Là cha mẹ sao? Lúc cô hôn mê, có lẽ bọn họ đã đến thăm cô? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trình Ân Ân ngay lập tức gạt đi, làm sao có thể.
Lúc bảy tám tuổi cô phát sốt, nóng sốt đến rạng sáng cũng không có ai phát hiện, nhịn không được đứng lên gõ cửa phòng ngủ. Trình Thiệu Quân tăng ca đến nửa đêm mới về, bị đánh thức liền cáu gắt, gào lên mấy tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ngủ. Cô đợi ở phòng khách đợi đến khi Phương Mạn Dung chơi bài về nhà, khóc nói mình khó chịu, Phương Mạn Dung chỉ sờ lên trán cô một cái, nói: “Sốt cái gì mà sốt, không nóng, về phòng ngủ một giấc là được rồi.”
Trình Ân Ân đợi một lát, thang máy đến, lúc cô nhấc chân bước vào phát hiện bên trong có người, vô thức ngẩng đầu nhìn một chút.
Vừa nhìn thấy, bước chân cứng lại.
Bên trong có ba người đàn ông đang đứng theo hình tam giác, một trước hai sau, ba người đều mặc y phục đen, một người cao nhất một người thân hình cao lớn chân dài.
Trong đó đứng phía sau có một người