Ngày hôm sau, điện thoại đến tay Trình Ân Ân.
Là Phạm Bưu đưa đến. Giang Dự Thành bận công việc, Phương Mạch Đông cũng bận rộn theo. Mặc dù đều là phụ tá đắc lực nhưng so ra Phạm Bưu tương đối nhàn nhã hơn.
Di động mới giống y chang như kiểu dáng của cái cũ của Trình Ân Ân, là loại khoảng 1000 đồng, nhu cầu sử dụng di động của cô không cao, chỉ cần như vậy là đủ. Đáng ngạc nhiên đó chính là điện thoại cũng được chuẩn bị ốp bao bọc bên ngoài, chính là hồng cô yêu thích, ngay cả dán màn hình cũng được chuẩn bị.
Những đại ca xã hội đen này thật là cẩn thận, Trình Ân Ân càng cảm cảm động, nhận điện thoại hai mắt sáng tỏ nhìn qua Phạm Bưu: “Cảm ơn chị.”
…..
Quả thực Phạm Bưu muốn lấy một cái chùy đập đầu mình một cái.
Vô cùng nhục nhã!
Nhưng có thể làm gì đây! Chính mình giả vờ ra vẻ nương pháo (*), cho dù là khóc cũng phải đáp lại cái tiếng này.
(*)娘炮 – Nương pháo; nghĩa đen là những chàng trai sinh ra có ‘khẩu súng’ nhưng lại nữ tính. Thường được dùng để chỉ những chàng trai nữ tính ở một số khía cạnh, với màu sắc xúc phạm (Theo Baidu).
Chỉ thấy khóe miệng của anh co giật một cái, không biết từ chỗ nào nặn ra từng tiếng quỷ dị: “Không cần khách sáo.”
Danh bạ cũ đều đã mất, lúc Trình Ân Ân cài đặt điện thoại, nghĩ đến việc tìm từ trong trí nhớ thông tin liên lạc của một vài người, thế nhưng phát hiện mình không nhớ nổi số điện thoại của bất kỳ ai, kể cả ba mẹ cô.
Tiểu An an ủi cô đây là di chứng của tai nạn, từ từ sẽ khôi phục, nhưng Trình Ân Ân có chút lo lắng, quên số điện thoại cũng không sao, nhưng ngay cả kiến thức cũng quên thì làm sao bây giờ?
Thế là vội vã cuống cuồng đi tìm bác sĩ Trương xin giấy ra viện.
Bác sĩ Trương là một bác sĩ thành danh từ hồi còn trẻ, sớm trở thành chuyên gia trong lĩnh vực. Đến tuổi tráng niên thì sớm hói đầu, số lượng tóc trên đầu ông tương phản lại với y thuật. Ông ấy đang điền giấy tờ gì đó, nghe vậy mí mắt liền giương lên: “Cô muốn xuất viện?”
Trình Ân Ân đứng trước bàn làm việc của ông, ánh mắt luôn không nhịn được mà nhìn vào đỉnh đầu bóng loáng của ông. Động tác gật đầu của cô rất nhỏ: “Dạ.”
Bác sĩ Trương đóng nắp bút, chỉ một cái gì đó trên bàn: “À…. Bây giờ cô chưa ra viện được.”
“Vì cái gì chứ?” Trình Ân Ân hỏi.
“Vì cái gì chứ?” Bác sĩ Trương lặp lại một lần theo ngữ khí của cô, cười tủm tỉm chỉ chỉ đầu cô, “Vì cái đầu nhỏ của cô còn chưa khỏi hoàn toàn.”
Trình Ân Ân đúng là đôi khi vẫn còn choáng váng, nhất là những động tác gật đầu hay lắc đầu có biên động mạnh sẽ choáng váng kinh khủng hơn, nhưng cô cảm thấy mình có thể cố gắng khắc phục.
“Không sao cả, không ảnh hưởng đến việc học hành của cháu.”
Bác sĩ Trương cười hai tiếng.
Trình Ân Ân đứng ở chỗ đó nhìn ông, tốt tính nói: “Đã khai giảng hơn một tháng, cháu đã rớt lại đằng sau khá nhiều, phải nhanh chóng trở về lớp.”
Bác sĩ Trương cười vui vẻ hơn. Cười xong, nhìn vẻ mặt thành thật của cô, liền nói: “Như vậy đi, cô ở lại thêm vài ngày quan sát thêm, khi nào có thể xuất viện tôi nhất định sẽ cho cô về nhà để đi học.”
Từ nhỏ thành tích của Trình Ân Ân rất tốt, mặc dù có thi đạt được hạng nhất cũng không được ba mẹ khích lệ, nhưng khi không giành được hạng nhất thì nhất định sẽ bị mắng.
Hội họa, dương cầm, vũ đạo, cờ tướng… những môn mà những người bạn cùng tuổi có hứng thú cô chưa từng thử qua. Cho nên trong những trường hợp tự giới thiệu cô rất đau đầu, đơn giản là vì cô không có bất kỳ năng khiếu nào, không có tài nghệ, thậm chí ngay cả sở thích cũng không có.
Học tập chính là chuyện duy nhất cô am hiểu, thành tích tốt chính là hào quang duy nhất của cô.
Thời gian không đi học khiến cho tiểu học bá có cảm giác không an toàn.
Cô vừa đi khỏi cửa văn phòng, bác sĩ Trương vừa vuốt ve đỉnh đầu thở dài.
Bình thường ông luôn tươi cười hớn hở mang theo ý cười, cái loại trạng thái ưu sầu này bình thường chỉ xuất hiện khi ông gặp phải chứng bệnh phức tạp không có cách đối phó.
Bác sĩ Trương buông bút máy xuống, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi.
“Lão Giang, bên chỗ cậu chuẩn bị đến đâu rồi? Tiểu Trình vừa mới tới tìm tôi, muốn xuất viện.”
Đầu bên kia, Giang Dự Thành mới trở về văn phòng, áo khoác đưa cho thư ký sau lưng, đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống cái ghế làm bằng da thật.
“Tạm thời chưa được.”
“Được rồi, trước tiên để tôi kéo dài thời gian với cô ấy.” Bác sĩ Trương cười nhẹ một tiếng, “Nhưng cậu cũng phải hiểu rõ, người ta là học sinh vội vã quay về đi học.”
Ánh mắt Giang Dự Thành hướng về ngày tháng trên tấm lịch để bàn bên trái, lông mày nhíu lại một cái, “Không có dấu hiệu chuyển biến tốt?”
“Không những là không có, mà nhận thức ngày càng rõ ràng hơn. Mới bắt đầu lúc nói lên sẽ có những điều tự mâu thuẫn, những lời nói ban đầu sẽ lẫn lộn những lời nói lúc sau, nhưng hiện tại logic rất kín kẽ, cô ấy có thể đã tự mình biện minh.”
Cúp điện thoại, Giang Dự Thành giơ tay ra hiệu cho thư ký sắp rời khỏi văn phòng ở lại.
“Việc giao cho cô đã xong chưa?”
“Địa điểm đã thảo luận xong, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người, còn mấy tên nhân vật vẫn chưa định sẵn, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu, lập tức đưa cho ngài quyết định.”
“Cô xem cái này rồi đẩy nhanh tiến độ.” Giang Dự Thành lấy ra một phần từ đống văn kiện đặt bên phải, cúi đầu nhanh chóng xem xét, giống như không có ý muốn tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa.
Đoạn Vi gật đầu đáp ứng, lại mở miệng: “Văn kiện hoàn chỉnh của đã được tải xuống toàn bộ, ngài có muốn xem qua không?”ật>
“Không cần.” Đầu Giang Dự Thành cũng chả buồn ngẩng lên.
-
Trình Ân Ân đường hoàng tiếp tục ở bệnh viện, cơm nước phong phú lại ngon, quả thực là làm cho người ta không nỡ rời đi. Nhưng trong lòng Trình Ân Ân thì chuyện về trường học lên lớp mới là điều quan trọng nhất.
Bản thân cô có cảm giác khôi phục được rất khá, số lần choáng váng ngày càng ít, chỉ cần không làm động tác lắc lư đầu quá lớn sẽ không bị buồn nôn.
Thế là cứ cách hai ngày liền đi hỏi bác sĩ Trương một lần, nhưng mỗi lần đều bị ông dùng câu “Còn chưa khỏi hẳn” làm lý do cản lại.
Thời gian gần đây Trình Ân Ân cảm thấy ông có chút qua loa lấy lệ với mình, càng kinh khủng hơn chính là sau đó ông ấy thậm chí bắt đầu trốn tránh cô. Bất kể khi nào đến phòng làm việc, người không có ở đó, không phải đi họp cũng là bận phẫu thuật. Có đôi khi cô đi đến vào giờ làm việc, bác sĩ thực tập lại ấp úng trả lời ông ấy hôm qua trực ca đêm nên hôm nay không đi làm.
Trình Ân Ân có chút bực mình, bắt đầu một ngày ba lần chạy đến phòng làm việc của bác sĩ.
Một cậu bác sĩ nhỏ tuổi còn nói bác sĩ Trương đã đi vào phòng phẫu thật, Trình Ân Ân dứt khoát chờ trước văn phòng. Cậu bác sĩ này khuyên cô trở về phòng chờ, nói cậu ta nhất định sẽ nói lại với bác sĩ Trương khi ông ấy về lại phòng. Lần này Trình Ân Ân nói cái gì cũng không tin, kết quả thủ đến lúc trời tối, cũng không thể bắt gặp người cần gặp.
Cô không hề biết là, cô vừa đi khỏi phòng bệnh đi đến văn phòng, bác sĩ Trương đã nhận được tin báo