Sau khi đi từ sân cầu lông, Trình Ân Ân vẫn còn hồ đồ.
Trình Thiệu Quân cùng Phương Mạn Dung cho dù là cha mẹ không có trách nhiệm nhưng vẫn chưa từng động tay động chân đánh cô. Bản thân Trình Ân Ân giống như một con rùa đen nhỏ (*), ngay cả tính cách của cô cũng như vậy. Trước đó không hề gây thù chuốc oán với người khác.
(*) Rùa đen có tính cách nhát gan, tương đối hiền lành. Ở đây có thể hiểu là nữ chính nhát gan và hiền lành.
Cô đã lớn như vậy nhưng đây là cái tát đầu tiên cô nhận được, bản thân cô vẫn không hiểu được.
Ngoại trừ hai danh hiệu ‘bạn cùng lớp’ cùng với ‘bạn cùng phòng’, giữa cô với Đới Dao cũng không qua lại với nhau nhiều. Một người là học sinh một lòng học tập tốt, một kẻ là tiểu thái muội có gia cảnh tốt, không hề tồn tại cái gì gọi là tranh chấp về lợi ích. Nếu nói là mâu thuẫn, cũng chính là chuyện liên quan đến cái ly lần trước, nhưng đúng sai cũng có lập trường khác nhau. Cô không đồng ý bồi thường cái ly 600 đồng theo ý của Đới Dao, như vậy có thể sinh ra sự thù hận lớn như vậy sao?
Nguyên nhân gây ra một màn hôm nay lúc nãy Diệp Hân đã thẳng thắn nói với cô --- Bên trong quần thể của đám chị em kia có một cô gái bị từ chối khi đi theo đuổi một nam sinh. Vừa vặn nam sinh kia là thanh mai trúc mã với Diệp Hân, cô gái bị nam sinh từ chối, không thích nhìn Diệp Hân cùng với nam sinh kia có quan hệ tốt, không vui cố ý tìm phiền toái.
Trình Ân Ân không ở lại ký túc xá nên không phát hiện, thật ra chuyện này đã kéo dài một khoảng thời gian rồi. Nhưng mà hôm nay lại trở nên tồi tệ hơn, sau khi chào cờ kết thúc kéo Diệp Hân đi đến sân cầu lông, phạt đứng hơn nữa còn động tay động chân.
Trình Ân Ân đánh bậy đánh bạ cứu người, theo lý thuyết, người nên tức giận cũng nên là cô gái làm khó dễ cho Diệp Hân mới đúng, sự tức giận của Đới Dao cũng không biết từ đâu mà đến.
Ngay cả cô cũng không hiểu rõ nguyên nhân, đừng nói là Hiệu trưởng Lưu. Nghe ra từ miệng của thầy Từ (Nhân viên y tế học đường), lập tức ngựa không dừng vó chạy tới, còn chưa kịp hỏi qua cháu gái tốt của ông ấy.
“Bạn học Tiểu Trình, em yên tâm, chuyện ngày hôm nay thầy nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em!” Hiệu trưởng Lưu bỗng nhiên vỗ trán một cái, nhìn qua thấy ông còn tức giận hơn cả Trình Ân Ân, “Quả thực là làm càn! Không có một chút quy củ! còn dám động tay động chân đánh người. Thầy thấy thời gian thoải mái của cô ta đã lắm rồi! Hôm nay nếu thầy không giáo huấn nó đàng hoàng, làm sao xứng đáng với Giang….”
“Hiệu trưởng Lưu, rót dùm ly nước.” Nhân viên y tế học đường mở miệng cắt ngang. Đưa thuốc đã phân chia ra cho Trình Ân Ân, “Uống mấy viên thuốc tiêu viêm này đi.”
Hiệu trưởng Lưu vội vàng ân cần rót một ly nước ấm, bưng tới: “Đến đây, thuốc nên uống thì cũng phải uống. Con gái da mặt non mịn, cần phải chăm sóc cẩn thận.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn uống thuốc, Hiệu trưởng Lưu hỏi han ân cần khiến cho cô mười phần được quan tâm mà cảm thấy lo sợ. May mà ông ấy không ở lại lâu, vô cùng lo lắng rời đi. Nhân viên y tế cũng không cản, nhìn thời gian chắc người cùng sắp đến. Bộ dáng nổi giận đùng đùng kia của Hiệu trưởng Lưu, tám phần là vội vàng đi nhắc nhở cô cháu gái dám động thổ trên đầu Thái Tuế (*).
(*)在太岁头上动土 – Động thổ trên đầu Thái Tuế, một câu cách ngôn của người Hoa, đó là một điều kiêng kỵ. người ta cho rằng nếu không tin điều này, thật sự sẽ mang lại tai họa. (Theo Baidu)
Chườm lạnh nửa tiếng, Trình Ân Ân đứng dậy muốn về lớp. Diệp Hân muốn khuyên cô chườm thêm ít lâu nữa nhưng cô lắc đầu, rất cố chấp. Lập tức muốn quay về lớp, hai tiết đầu buổi chiều là tiếng Anh, cô muốn về trước hết đi thu bài tập.
Lúc ra cửa hỏi nhân viên y tế một cái khẩu trang đeo lên, vừa vặn che kín nửa mặt đang sưng đỏ.
Đi từ phòng y tế ra, đi ngang một đoạn hành lang chính là đại sảnh của tòa nhà. Trình Ân Ân đi song song với Diệp Hân, vừa mới xoay người liền có hai thân ảnh lọt vào tầm mắt, bước đi vững vàng, đi nhanh như gió.
Một người có làn da đen nhánh tráng kiện khôi ngô, tay chân xã hội đen sát khí bay tứ phía---- Mấy ngày không gặp ‘chị gái cơ bắp’. Đi đằng trước một người thân hình cao thẳng tắp, quanh thân là hơi thở lạnh lẽo nghiêm túc, không thể nghi ngờ chính là Giang Dự Thành.
Bước chân Trình Ân Ân bỗng nhiên cứng đờ, cũng không biết chột dạ cái gì, cúi đầu quay người kéo Diệp Hân nhanh chóng trở về lớp. Tự mình an ủi nghĩ, chắc chú Giang không thấy được cô, thấy được cũng chắc không nhận ra.
Suy nghĩ vừa mới lóe lên, giọng nói của Giang Dự Thành truyền tới từ phía sau: “Đứng lại.”
Trình Ân Ân giống như một con rối giật dây, cực kỳ nghe lời dừng lại. Chậm rãi quay đầu, đôi mắt từ phía trên khẩu trang lặng lẽ dò xét anh.
Thần sắc của Giang Dự Thành mang theo ý lạnh, giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh ở bệnh viện, cực trùng hợp. Trình Ân Ân không hiểu vì sao lại cực kỳ khẩn trương.
Im lặng nhìn nhau liên tục năm giây, Giang Dự Thành một lần nữa lên tiếng: “Tới đây.”
Mặt mày anh chưa từng dao động, nhưng giọng điệu so với vừa nữa đã có phần hòa hoãn hơn.
Phản ứng đầu tiên của Trình Ân Ân là đi qua, nhưng không tự nguyện cho anh biết mình bị thương, giật giật chân, dừng lại, sau đó cố ý làm giọng nói thô hơn: “Tôi không biết chú.”
Sau đó lôi kéo Diệp Hân bước nhanh từ một bên cửa khác chạy mất.
Cho tới bây giờ, ở trường học những tin đồn truyền đi rất nhanh, ai cướp bạn trai của ai, ai bị ai đánh. Nhất là “Thất Trung” một nơi đặc biệt – Có người không làm theo kịch bản, tự tiện làm theo ý mình đánh nhân vật nữ chính, thật sự là một tin tức lớn.
Tát một cái, bất quá lại là một tình tiết quá bình thường trong các loại phim truyền hình phim điện ảnh, trong kiếp làm diễn viên không có một ai chưa hề diễn qua một cảnh tát một cái cơ chứ. Lợi dụng góc quay cũng được, theo đuổi cảm giác chân thật đánh cũng được, dù sao kết quả cuối cùng chính là hiệu quả của kịch bản. Trong giới giải trí, cạnh tranh gay gắt ngươi lừa ta gạt, diễn viên bất hòa nhiều khi mượn cớ để tát mấy bạt tai cũng chẳng là chuyện gì mới mẻ.
Nhưng nơi này ai cũng là người mới không có ngoại lệ, ai có địa vị cao hơn ai, ai có bối cảnh vững chắc hơn ai? Nói cho cùng không có thâm cừu đại hận, tự cho bản thân mình thêm cảnh tát người ta một cái, người bị đánh lại là nhân vật nữ chính, quả thực là quá đáng.
Nghỉ trưa hôm nay khẳng định là không hề bình tĩnh.
Trước khi Trình Ân Ân đi đến văn phòng của cô Tô ôm bài tập, vừa vào cửa bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, chỉ cho là mọi người đều biết trận xung đột giữa trưa kia. Mặc dù có che lại bằng khẩu trang, nhưng cũng không thật sự thoải mái, lúc phát bài tập vẫn một mực cúi đầu.
Phàn Kỳ đi tới, ôm bài tập trong ngực cô đi, ném cho ba bốn nam sinh khác, chưa đến hai phút nhanh chóng phát bài tập xong.
Đới Dao không có ở phòng học, Trình Ân Ân quay về lại chỗ ngồi của mình, lấy sách tiếng Anh ra, khiến bản thân mình không nhìn qua từng ánh mắt xung quanh đang mang theo tầng ẩn ý khác.
Ký túc xá, Hiệu trưởng Lưu dẫn theo Đới Dao với vẻ mặt không phục lên lầu, vừa dụ dỗ: “Cậu hao tổn tâm trí nhét con vào, là để cho con gây chuyện ra cho cậu hay sao? Cơ hội tốt như vậy mà con không cố gắng quý trọng, quỷ quái gì đâu! Con có biết bối cảnh của Trình Ân Ân như thế nào không mà con lại động tay như vậy chứ, con mẹ nó một bàn tay của con chính là đang đánh chết ông cậu này đây!”
“Ai da, cậu đừng túm con, phiền quá!” Đới Dao rất không kiên nhẫn, “Con không quen nhìn cô ta như thế, làm ra vẻ! Bối cảnh của cô ta là gì chứ? Lợi hại như vậy sao không nổi tiếng? Lớn tuổi như vậy còn nhận loại kịch bản phim như vậy, thật đúng là coi chính mình như là nhân vật.”
Hiệu trưởng Lưu cực kỳ tức giận, vỗ lên đầu cô ta một cái: “Câm miệng của con lại cho cậu! Thật sự là không để người ta bớt lo, ông đây không nên nghe lời mẹ con mang con vào. Chó má thứ con nít không hiểu sự tình. Một trường học to như thế, số tiền chi ra mỗi ngày giống như nước chảy, đều để cho người ta chơi cùng! Con nói xem bối cảnh của người ta là gì?”
“Ai cậu đừng có đánh con!” Đới Dao bực bội xoa xoa đầu, lại cau mày hỏi, “Chơi cùng cái gì, ý của cậu là gì?”
Nội tình sâu xa Hiệu trưởng Lưu cũng không hiểu rõ lắm, nhưng quan hệ giữa Giang Dự Thành cùng với “Trình Ân Ân” kia, làm sao ông không thể nhìn ra được chứ!
Hiệu trưởng Lưu thật sự tức giận: “Tí nữa đi vào, đừng có nói những lời vớ vẩn cho cậu. Mặc kệ là con quỳ xuống nói lời xin lỗi cũng được, hay một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng được. Nhất định phải để Giang tổng nguôi giận, bằng không đừng trách cậu trở mặt!”
Đới Dao liếc mắt, lầm bầm: “Cậu cho rằng con hiếm lạ cậu sao, chỉ có mỗi Giang tổng đã sợ đến mức này, không có xương cốt gì cả!”
Đã đi đến lầu bốn, đứng bên ngoài phòng làm việc của Hiệu trưởng là một người đàn ông bưu hãn, khoanh hai tay trước ngực, một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía bên này. Hiệu trưởng không tiện mở miệng, chỉ chỉ cái mũi Đới Dao, hạ giọng: “Hôm nay tốt nhất là con nghe lời cho cậu. Nếu làm liên lụy đến cậu, đừng nói con là cháu gái cậu, cho dù con là con gái ruột của cậu thì ông đây cũng đánh chết con.”
Sau đó vừa quay đầu, khuôn mặt tươi cười, móc ra một gói thuốc thân thiết: “Phạm ca, đã lâu không gặp. Đến rồi, hút một điếu nhé?”
Phạm Bưu nhìn không không chớp mắt: “Tranh thủ thời gian đi vào, Thành ca chờ lâu rồi.”
“Dạ dạ dạ, tôi chính là dẫn tiểu súc sinh này tới cho Giang tổng xử lý.” Hiệu trưởng Lưu vặn mở cửa túm Đới Dao không tình nguyện đi vào.
Phòng làm việc của Hiệu trưởng được trang trí có thể nói là xa hoa, so với văn phòng của một Tổng giám đốc công ty cũng không kém là bao. Một cái ghế dựa bằng gỗ phủ da thật dành cho ông chủ, nhìn ra được Hiệu trưởng Lưu là một người biết hưởng thụ.
Giang Dự Thành ngồi trên ghế salon màu đen trong khu vực tiếp khách, áo khoác tùy ý ném lên tay vịn, giống như một người khách bình thường đến thăm.
Phía sau lưng Phạm Bưu đóng của lại, khoanh tay phô trương đứng ngăn ở trước cửa, như một vị thần gác cửa.
Hiệu trưởng Lưu lau mồ hôi trán, khách khí nói: “Giang tổng, chuyện xảy ra lúc trưa, tôi đã tìm hiểu qua sự tình thông qua miệng của những học sinh ở đây. Mấy diễn viên nhỏ lúc ấy diễn rất tốt, rất nhập vai, nhưng mà chỉ có người này,” Ông chỉ chỉ Đới Dao, “Quá mức nhập vai. Vẫn là một diễn viên không đủ kinh nghiệm, còn quá non nớt. Hiện trường lại không có đạo diễn quan sát, khắp nơi lại có một người phối hợp không đúng chỗ, như vậy liền náo loạn ra cái hiểu lầm lớn như vậy.”
Ông vẫn một mực quan sát sắc mặt Giang Dự Thành, nhưng không nhìn ra cái gì, nói xong đá đá Đới Dao: “Còn không mau xin lỗi Giang tổng.”
Đới Dao cũng tính là thức thời, mặc kệ bên ngoài tranh cãi võ mồm với cậu của cô ta thế nào, giờ phút này biểu hiện đầy đủ chân thành.
“Hôm nay chuyện này đều do tôi, lúc ấy quá nhập vai, không để ý người kia Phàn Kỳ vẫn còn chưa tới vị trí… Nhưng mà tôi cũng không dùng quá nhiều lực, cô ấy có thể né tránh, ai biết lại không né tránh chứ….” Nét mặt của cô ta áy náy, “Dù sao cũng tại tôi, tôi thật sự tự trách muốn chết. Ngay cả cơm trưa còn chưa ăn, trong lòng quá mức để ý, mua cơm tạ tội với Trình Ân Ân nhưng lại không tìm được cô ấy.”
Cô ta nói một cách khẩn thiết, Giang Dự Thành ngồi đối diện căn bản như không nghe thấy gì, chậm rãi uống trà, thậm chí còn chưa từng liếc nhìn cô ta một cái.
Đới Dao nhận ra ngay khi vừa bước vào cửa, người này chính là “Kim chủ của Trình Ân Ân” lần trước đến lớp dự thính. Cô đoán không ra người này muốn gì, nói