Đôi mắt anh giống như cười mà không cười khiến cho lòng của Trình Ân Ân hoảng hốt. Lúc đi ra ngoài rót nước, vẫn còn cảm thấy hương vị của anh vẫn còn phảng phất đi theo mình, như hình với bóng.
Hai tay bưng cái ly tới, ánh mắt mơ hồ không nhìn anh. Giang Dự Thành bỏ viên thuốc vào miệng, nhận ly nước uống một hớp nuốt xuống.
Anh nhấc chân đi về phía thư phòng, vừa thấp giọng nói với cô: “Đến đây.”
Nói là sẽ học phụ đạo nhưng để thuốc phát huy tác dụng cũng cần 20 phút, Trình Ân Ân đi theo vào, cầm sách lên nói: “Chú Giang mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Giang Dự Thành dựa vào ghế: “Mấy đề Toán thôi cũng không làm tôi mệt được.”
Trình Ân Ân rất có nguyên tắc lắc đầu: “Chú không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi không quấy rầy chú nữa, ngày mai hỏi bạn ngồi cùng bàn của tôi là được.”
Nói xong không đợi anh ngăn cản ôm sách chạy mất.
“….” Giang Dự Thành nhìn bóng lưng cố chấp dứt khoát của cô, cảm thấy đầu mình giống như càng đau hơn.
Sáng ngày hôm sau, má trái sưng đỏ của Trình Ân Ân đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn còn dấu mờ nhạt. Trên mặt làn da mỏng, cái dấu vết mờ nhạt cùng với dấu móng tay hiện lên rất rõ ràng. Nhưng cũng không phải là tổn thương quá nặng, nhanh chóng có thể khôi phục.
Cả ngày hôm nay Đới Dao chưa từng xuất hiện, nghỉ giữa giờ có mấy nữ sinh học chung lớp nói chuyện phiếm bên ngoài hành lang. Trình Ân Ân nghe qua một chút, mới biết được là cô ta muốn thôi học.
Chính là nữ sinh cùng lớp này chú ý tới cô, lập tức im bặt, tiếp đó có người nói thêm một câu: “Ân Ân cô thật là lợi hại, thế mà có thể đuổi cô ta đi được.”
Sau lưng tất cả mọi người đều lan truyền chuyện Trình Ân Ân có địa vị lớn, hiện tại xem như là xác nhận, thật sự rất lớn ---- Chỉ một cái bất hòa có thể trực tiếp đá người đi, nơi này hẳn là không có mấy người có thể làm được.
Trình Ân Ân mờ mịt một chút, nói: “Không phải mối quan hệ của tôi.”
Trong cái trường này Đới Dao luôn luôn hoành hành ngang ngược. Cái xung đột nhỏ ngày hôm qua không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, Hiệu trưởng Lưu là cậu của cô ta khẳng định sẽ che chở. Huống hồ chuyện thôi học này, cô cũng vừa mới biết.
Nữ sinh cùng lớp cười cười, nắm tay kéo nhau về lớp. Thật ra lòng ai cũng rõ ràng như gương.
Giữa trưa nhân viên y tế đặc biệt đến một chuyến, kiểm tra tổn thương trên mặt cô, lại chỉ cô cách để tiêu sưng giảm đau. Lúc tan học, bên ngoài phòng học Trình Ân Ân nhìn thấy Đoạn Vi người mấy ngày nay không gặp.
Đới Dao vì một suy nghĩ sai lầm vung một cái tát ra, không chỉ hủy bỏ thỏa thuận của bản thân, bị bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Hơn nữa còn khiến cho Hiệu trưởng Lưu cùng với Đoạn Vi hàng loạt nhân viên liên quan bị liên đới.
Đoạn Vi ép phải giao lại công việc Thư ký cấp cao nở mày nở mặt để đến đây là “Giáo viên đời sống”, chức trách chỉ có một:
“-------Cô đi nhìn đi, đừng để cô ấy bị thương nữa.”
Không hoàn thành chức trách chính là không hoàn thành. Không có cách nào luôn luôn đi theo người cũng được, hay chuyện đột nhiên xảy ra ngoài dự liệu cũng được. Thế giới của người trưởng thành chính là chỉ bàn đến kết quả không nghe giải thích.
Trình Ân Ân thấy cô rất vui vẻ, đeo cặp sách kéo dây đeo xong, chạy nhanh tới: “Chị Vi Vi.”
“Tổn thương thế nào, khá hơn chút nào chưa?”
“Vẫn còn tốt.” Trình Ân Ân nói, “Bác sĩ nói hai ngày nữa sẽ giảm sưng thì tốt rồi.”
Đoạn Vi nói: “Về sau có chuyện gì trước hết đi tìm chị, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”
Trình Ân Ân xem câu nói này như một lời quan tâm, gật đầu ngoan ngoãn nói: “Biết rồi, cảm ơn chị Vi Vi.”
Khóe miệng Đoạn Vi cong lên: “Được rồi. Nhanh về nhà đi, đi đường cẩn thận. Hôm nay ở công ty có khách, Giang tổng sẽ về trễ.”
Trình Ân Ân gật đầu hai cái theo thói quen, vừa nhấc chân lên khỏi mặt đất, bỗng nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chị Vi Vi, sao chị biết chú Giang…”
Đoạn Vi sững sờ, ngược lại cười lên, giải thích nói: “Trước kia chị là Thư ký của Giang tổng. Hôm nay có việc về đó một chuyến, nên vừa vặn biết được.”
Trình Ân Ân nhớ tới lần trước đi ăn cơm với cô ấy, cô ấy chính là đi ra từ tòa nhà của Sáng tạo Thành Lễ, đột nhiên hiểu ra: “A.”
Thật là trùng hợp, trước đó chỉ biết hai người quen biết nhau, không ngờ cô ấy từng làm Thư ký cho Giang tổng. Nhưng mà vì sao Thư ký lại đến đây là giáo viên?
Khi Trình Ân Ân kịp phản ứng vấn đề này cô đã đi tới cổng trường.
Nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc dừng lại ở chỗ cũ, Giang Tiểu Sán đeo kính râm, khuỷu tay gác lên cửa sổ xe hạ xuống một nửa chống cằm. Lúc nhìn thấy trai đẹp, cô vứt vấn đề này ra sau ót.
Quả nhiên là công ty của Giang Dự Thành có việc về trễ, không đến đón cô. Nhưng lại trở về trước giờ cơm tối, cùng với hai người Trình Ân Ân ăn tối.
Lúc làm bài tập, Trình Ân Ân lăn lăn cái trứng gà đã luộc chín, đợi đến khi làm xong nửa đề thi, trứng gà cũng nguội rồi. So với cô, Giang Tiểu Sán đã làm bài xong rồi, rửa tay ngồi ở đằng kia cổ họng hừ hừ lột trứng gà, lột một hồi lâu, đưa một cái trứng gà thảm không nỡ nhìn qua: “Cho chị.”
“Em thật ngốc.” Trình Ân Ân cười nhạo cậu bé, nhưng không có chút ghét bỏ nào mà ăn hết trứng gà.
Ôm bài tập đi ra từ phòng Giang Tiểu Sán, Giang Dự Thành đã thay quần áo ngồi ở phòng khách.
Lần đầu thấy anh mặc đồ thể thao, màu đen trắng thiết kế đơn giản. Cảm giác tự phụ thanh lịch khi mặc âu phục bị thay thế bởi cảm giác cường tráng khỏe mạnh, thình lình từ tinh hoa sang nam tính.
Trình Ân Ân cũng không hiểu anh rõ ràng là một thương nhân kinh doanh hợp pháp, nhưng một thân khí chất xã hội đen không biết từ đâu tới. Nhưng mà cái khí chất này của anh vẫn có thể hòa hợp với cả hai, biến đổi cũng không hề đột ngột.
Nhưng cô vẫn bị sốc, miệng ngậm đầy trứng gà vẫn chưa kịp nuốt xuống, phồng má sững sờ ngay tại chỗ.
Giang Dự Thành ngẩng đầu nói: “Đi thay quần áo.”
Trình Ân Ân bỗng nhiên hoàn hồn, phồng miệng lên gật gật đầu, giống như một con hamster vừa nhai vừa chạy về phòng.
Đồ thể thao Giang Dự Thành mua cho cô mấy bộ, Trình Ân Ân chọn đại một bộ đi thay, thay xong mới cảm thấy không đúng, đều là hai màu đen trắng, dễ dàng thấy được giống như quần áo đôi.
Lúng túng hơn chính là, Giang Tiểu Sán cũng cực kỳ tự giác chạy đi đổi một bộ đồ thể thao, phối màu cũng là hai sắc đen trắng.
Lần này thì tốt rồi, không giống như quần áo tình nhân mà thành quần áo gia đình rồi.
Nhưng mà người xấu hổ hình như chỉ có mỗi cô thôi, hai người kia thì không có chút phản ứng nào. Giang Dự Thành đứng dậy đi về phía thang máy, Giang Tiểu Sán hứng trí bừng bừng đi sau mông anh nói: “Con cũng đi!”
“Đi chướng mắt.” Mặt mày Giang Dự Thành lạnh lùng, thật sự không thể hiện một chút yêu thương mà một người cha nên có.
Giang Tiểu gia hừ nhẹ một tiếng,