“Tôi tự mình tìm được.”
Nghe ngữ khí của anh hình như không được tốt, Trình Ân Ân không dám nhắc tới Đoạn Vi. Cô ấy chỉ cho mình một lời nhắc nhở mà thôi, hơn nữa cũng đã rời chức vụ rồi, cũng không thể vì cái này mà đem lại phiền toái cho cô ấy.
Ánh mắt Giang Dự Thành sâu kín, lúc đó không nói gì, hôm sau bộ phận PR của Thành Lễ gặp nạn.
Quản lý Diêu làm việc chắc chắn, quản lý nghiêm khắc, bộ phận PR dưới sự lãnh đạo của cô ấy cực ít xuất hiện sai lầm. Nhưng cô chủ yếu phụ trách mảng marketing và quan hệ xã hội, chuyện của Trình Ân Ân là do Đoạn Vi một tay xử lý, mượn nhân lực cùng quan hệ của bộ phận PR xóa hết dấu vết, xem như tai bay vạ gió. Nhưng nói cho cùng là làm việc không tốt, bị ông chủ điểm danh, quản lý Diêu cũng hung hăng khiển trách những nhân viên phụ trách lúc đó một phen.
Mặc dù chỉ là hình bên mặt, ống kính cũng xa, những người quen biết Trình Ân Ân có khả năng không nhận ra, ngay cả cô cũng không thể nhận ra. May mắn chỉ là một bức ảnh một bên mặt, để cô hiểu lầm là tương tự, nếu như cô thật sự thấy rõ ngũ quan, hậu quả cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Đoạn Vi bị gọi về Thành Lễ, lúc lên lầu đụng ngay một nhân viên nữ đang khóc đi ra từ văn phòng của Quản lý Diêu. Vừa thấy cô liền nói: “Thư ký Đoạn, bài Weibo kia lúc đó bọn tôi đã hỏi cô, cô nói là không sao.”
Ít nhiều cũng có chút ý tứ phàn nàn.
Các cô ấy làm việc cẩn trọng, một chút dấu vết cũng không bỏ qua, chỉ là người đăng bài Weibo kia là một viên chức đã thôi việc, một chút tin tức cũng không có, cũng không đáng chỉ vì một cái ảnh một bên mặt không có chút ảnh hưởng đến toàn cục mà phải trả một khoản phí lớn. Người đứng ra quyết định chính là sếp, nhưng khi xảy ra chuyện người bị mắng mãi mãi là đám tiểu lâu la như bọn họ đây.
Đoạn Vi vỗ vỗ vai cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu, việc này là trách nhiệm của tôi, sẽ không liên lụy đến mọi người.”
Thật ra nguyên bản cũng không hề liên lụy, quản lý Diêu xử lý mọi chuyện nhanh chóng, nên mắng cũng đã mắng nên phạt cũng đã phạt, khuyết điểm của ai cũng đã rõ ràng rồi, đã báo cáo xong cho Giang Dự Thành. Đoạn Vi rõ ràng chuyện này, nhận được tin đã đoán được cần làm cái gì.
Nhưng cô chủ động ôm chuyện này, ngược lại làm tạo ra ấn tượng tốt với nữ nhân viên trước mặt, lúc nãy vừa phàn nàn giờ chuyển thành ý tốt nhắc nhở: “Giang tổng hình như rất giận, cô cẩn thận một chút.”
Có một khoản thời gian không quay về văn phòng, Đoạn Vi đi vào cửa, một cô Thư ký nhỏ đang photocopy tài liệu mừng rõ kêu lên: “Chị Vi, chị về rồi.”
Đoạn Vi cười cười, hỏi: “Giang tổng ở đây sao?”
“Ở đây, nhưng mà…” Lời của cô Thư ký nhỏ còn chưa dứt, bị cắt ngang.
“Nhưng mà không có rảnh để gặp cô.” Đào Khương đứng lên từ khung làm việc, đưa một tờ giấy trắng mực đen, vênh váo đắc ý đi tới, lắc lắc trước mắt, “Cô bị xử phạt, tự mình xem đi.”
“Cái gì xử phạt cơ chứ, chỉ là một tờ thông báo mà thôi.” Thư ký nhỏ bất bình.
Đoạn Vi nhận lấy quét mắt: Thông báo tạm thời cách chức. Ánh mắt hơi đổi.
Thư ký nhỏ có chút lo âu nhìn cô một cái: “Không có việc gì, chỉ là ngưng một tháng mà thôi. Bây giờ Giang tổng đang nổi giận, chờ đến khi ngài ấy hết giận sẽ để chị về, văn phòng của chúng ta không có chị là không được.”
“Có gì là không được chứ, cô ấy không có ở đây hai tháng nay tôi làm rất tốt,” Đạo Khương khoanh tay, cằm rất nhanh nâng lên nhìn trời, “Đừng có đề cao bản thân quá, lúc trước sư phụ của cô cũng xem như nơi này không thể thiếu cô ấy. Kết quả thì sao? Nghỉ sinh một cái liền bị cô thay thế, khi quay lại cũng chỉ có thể đến bộ phận Nhân sự dưỡng lão nha…”
“Cô nói cái gì đó!” Cô thư ký nhỏ tức giận, kêu lên: “Cô thật sự cho là mình có thể thay thế cho chị Vi?”
“Đừng ồn ào nữa.”
Đoạn Vi đi đến gian phòng làm việc nhìn thoáng qua. Nhưng trong hai giây, cửa phòng làm việc mở ra từ bên trong, Giang Dự Thành cùng với một vị quản lý một trước một sau bước tới, vừa thắt nút áo vest vừa quay đầu dặn dò cái gì đó.
Anh một đường nói chuyện với quản lý, ánh mắt chưa từng phân chia cho ba người Thư ký đang cung kính đứng thành một hàng, sải bước đi về phía thang máy.
Đoạn Vi nhét tờ giấy thông báo tạm thời cách chức nhét vào trong ngực cô Thư ký nhỏ, đuổi theo: “Giang tổng!”
Cửa thang máy đang muốn đóng lại, nhưng dưới sự ngăn cản của cô mà một lần nữa mở ra, Giang Dự Thành nhàn nhạt liếc mắt một cái, không rõ cảm xúc, ngược lại vị Quản lý kia cười ha ha nói: “Thư ký Đoạn, đã lâu không gặp.”
Đoạn Vi cười chào hỏi một câu, lập tức nhìn về phía Giang Dự Thành: “Xin lỗi Giang tổng là do tôi tắc trách, không xử lý tốt mọi chuyện. Một tháng này tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại, nhưng mà chuyện của chị Trình tôi vẫn tiếp tục….”
“Tôi đã sắp xếp những người khác qua.” Giang Dự Thành không có chút biểu cảm, sắc mặt rất lãnh đạm, giọng nói cũng trầm, không có chút phập phồng, khiến cho người nghe sợ hãi.
Đoạn Vi thu lại tiếng nói, buông bàn tay đang chắn ở cửa thang máy, lui ra ngoài, nhìn hai người hơi cúi đầu.
Ban đêm có một bữa tiệc không đẩy được, Giang Dự Thành cố gắng hết khả năng kết thúc sớm, khi về nhà vừa mới 9 giờ. Vào cửa, đèn cảm ứng ở huyền quan (*) sáng lên, phát giác sự im lặng không giống bình thường, bước chân hơi ngừng lại.
(*) Huyền quan là một thuật ngữ dùng trong phong thủy, dùng để chỉ một không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà. (Theo phongthuynhaxinh.net)
Anh treo áo khoác lên giá treo quần áo, chậm rãi đi vào, phòng khách không có ai, cửa phòng cũng đóng chặt. Cái này giống như sự yên tĩnh đáng sợ đã từng quen biết, khiến cho lòng anh chìm xuống.
Đẩy ra cửa phòng Trình Ân Ân, nhìn thấy trên ghế vẫn là cái cặp sách màu hồng phấn, thần kinh đang kéo căng mới nới lỏng một chút.
Sách giáo khoa cùng với bài thi cũng đặt trên bàn sách, được sắp xếp chỉnh tề. Giang Dự Thành đóng cửa, lấy điện thoại ra gọi điện.
Cuộc thứ nhất không có ai nghe, cuộc thứ hai nhanh chóng có người nhận. Giọng nói vui vẻ của Giang Tiểu Sán cùng với tiếng gió truyền đến: “Hello daddy!”
Nghe ra tiếng thở, chắc đang chạy bộ. Quả nhiên, một giây sau, không đợi Giang Dự Thành hỏi thăm, cậu bé tự mình khai: “Con đang cùng Tiểu Ân Ân chạy bộ, ba về rồi à?”
“Ừ.” Một lần nữa Giang Dự Thành đi về cửa trước, “Sao không