Trình Ân Ân cảm thấy đầu óc mình thật sự bị đâm không nhẹ, thậm chí ngay cả trường học của mình cũng không nhận ra.
Cổng lớn có hàng rào màu trắng, sau khi vào cổng có một làn xe có bóng cây che phủ hai bên, hai bên là những kiến trúc khí phái (*) rộng rãi, từ trên lầu truyền đến âm thanh đọc sách lanh lảnh mang lại cảm giác như đã xa lạ từ lâu.
(*)气派 – Khí phái; dùng để chỉ một bầu không khí, cảnh tượng ngoạn mục, đem lại cho người ta cảm giác khác biệt. (Theo Baike.com/wiki)
Cô có chút mờ mịt, lầu dạy học ở chỗ nào vậy?
Đang cố gắng nhớ lại, nghe được một tiếng: “Này, cháu học lớp nào?”
Trình Ân Ân quay đầu lại theo tiếng nói, là một chú bảo vệ, tướng mạo đôn hậu, mặc một bộ đồng phục màu xanh sẫm đang đi tới chỗ cô.
“Lớp 12 ban một.” Trình Ân Ân ngoan ngoãn trả lời.
“Mới chuyển đến?” Chú bảo vệ hỏi.
“Không phải ạ. Trước khi khai giảng bị tai nạn xe cộ, hôm nay mới quay trở về trường.”
“Ôi, xảy ra tai nạn xe cộ à?” Chú bảo vệ lấy điện thoại ra, “Chờ chút, tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp các cháu, để thầy ấy tới đón cháu.”
Đúng lúc Trình Ân Ân nhớ không ra đường đi, vội nói: “Cảm ơn chú.”
“Cảm ơn cái gì.” Chú bảo vệ vung tay lên, trả lời điện thoại vừa mới kết nối: “Alô, lão Tần à, bạn nhỏ nằm viện lớp của thầy vừa về trường học, tranh thủ thời gian gọi người đến đón đi, đang đứng ở ngay cổng trường.”
Chú bảo vệ nói líu lo với Trình Ân Ân trong vòng 5 phút đồng hồ, bên đường đối diện có một thân ảnh chạy đến. Tóc đuôi ngựa dài, mặc một cái áo đồng phục xanh trắng cổ bẻ, còn chưa tới trước mặt, đã vẫy vẫy tay cười cười gọi: “Ân Ân.”
“Xong rồi,” hai chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Ân Ân chính là hai chữ này.
Cô không những quên đi trường học, ngay cả bạn học cũng quên luôn. Nữ sinh này rõ ràng nhận ra cô, chắc là bạn cùng lớp, nhưng vậy mà Trình Ân Ân không có cách nào nhìn vào khuôn mặt mà nhớ ra tên gọi của cô ấy.
Trong lúc cô đang buồn rầu suy nghĩ, đối phương đã chạy đến trước mặt, nhìn thấy bộ mặt sợ hãi ngây ngốc của cô liền nói: “Cậu làm sao vậy, tớ là Diệp Hân nè.”
À, Diệp Hân. Trình Ân Ân lập tức nhớ lại. Sau đó đối chiếu mái tóc đen thẳng, cười lên có lúm đồng tiền, đúng là bạn thân nhất của cô ở trường Diệp Hân, không sai.
“Đi thôi, trước hết tớ dẫn cậu đi đến ký túc xá cất đồ đạc.” Diệp Hân giúp cô xách cái giỏ xách, sau đó kéo cánh tay cô, “Sức khỏe của cậu thế nào rồi? Tớ nghe nói cậu nhập viện, muốn đi thăm cậu, nhưng không liên lạc được.”
“Tớ làm mất điện thoại di động rồi, đầu cũng bị thương, quên rất nhiều thứ, lúc muốn liên lạc với cậu cũng không nhớ được số điện thoại.” Trình Ân Ân càng nói giọng càng nhỏ, với dáng vẻ thật xấu hổ.
“Không sao cả, đợi chút nữa chúng ta thêm vào sau.”
Diệp Hân là một cô gái có tính cách rất tốt, tính khí cũng tốt, rất biết cách chăm sóc người khác, trên đường đi đều nói chuyện với cô. Trình Ân Ân lắng nghe, từ trong lời nói của cô ấy có thể chậm rãi hiểu rõ chỗ nào là lầu dạy học, chỗ nào là tòa nhà làm thí nghiệm, ngay cả là ký túc xá, thư viện, nhà ăn, thậm chí là vị trí của sân thể dục hay sân bóng rổ.
Cô đi theo Diệp Hân thẳng đến ký túc xá, trong đầu cô những thông tin liên quan đến bản đồ của trường học vẫn không có một khái niệm rõ ràng nào, chỉ nhớ mấy những nơi quan trọng. Mơ hồ cảm thấy không giống lắm so với trong trí nhớ.
Diệp Hân chào hỏi với dì quản lý ký túc xá. Lúc dẫn Trình Ân Ân lên lầu nói: “Ở cùng phòng ký túc xá với chúng ta còn có Đào Giai Văn cùng với Đới Dao. Đào Giai Văn chắc cậu còn nhớ rõ, lớp 11 học cùng lớp với chúng ta. Còn Đới Dao chuyển đến từ ban 9.”
Ở Thất Trung có thể nội trú cũng có thể học ngoại trú, nhưng đại đa số đều chọn ở lại trường, mỗi tuần về nhà một lần.
Quan hệ của Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân rất tốt, nhưng với Đào Giai Văn vẫn không quá hợp nhau.
“Giường của cậu tớ đã trải sẵn rồi.” Diệp Hân chỉ chỉ vị trí bên trái dưới cửa sổ.
Giường đệm gọn gàng lại sạch sẽ, trường học phát cho học sinh chăn đơn cùng với khăn trải giường màu sáng có họa tiết ô vuông, trên bàn của cô còn để sẵn một vài quyển sách cùng với mỹ phẩm dưỡng da cùng với vài món đồ linh tinh.
“Những cái đó là của Đào Giai Văn.” Diệp Hân giúp cô gom những đồ vật kia lại, thả lại lên cái bàn lộn xộn rối loạn của Đào Giai Văn.
Cất kỹ hành lý, Trình Ân Ân cùng Diệp Hân quay về phòng học.
Lầu dạy học hình chữ U, đi lên từ cầu thang bên trái, lầu ba, bước qua hai phòng học của hai ban, phòng đầu tiên bên trái là phòng học lớp 12 ban một.
Trong lớp học ban hai đang có một cô giáo đang đứng trên bục giảng bài, lúc Trình Ân Ân thoáng nhìn vào bên trong phòng, rất nhiều người cũng đang nhìn ra phía ngoài nhìn các cô.
Mở cửa phòng học ban một, Diệp Hân bước tới trước kia, hô một tiếng: “Báo cáo.”
Ban đầu lớp học đang yên tĩnh, hơn bốn mươi ánh mắt thoáng chốc lại tập trung lại đây.
Trên bục giảng có một người cao trên dưới 1m75, là một người đàn ông trung niên có vóc người trung bình. Đầu của ông ấy giống như đầu của ông bố đầu nhỏ (*), đôi mắt nhỏ, mí trên sưng, thoạt nhìn ít nói ít cười, dáng vẻ không dễ nói chuyện. Có nhiều người Trình Ân Ân không nhận ra nhưng người này rõ ràng chính là lão Tần chủ nhiệm.
(*)小头爸爸 – Ông bố đầu nhỏ; Một nhân vật của bộ phim hoạt hình Trung Quốc Con đầu to, bố đầu nhỏ.
Lão Tần xoay về phía Trình Ân Ân vẫy tay: “Đến đây.”
Trình Ân Ân đi qua, đứng trên bục giảng.
“Bạn Trình Ân Ân bị tai nạn xe cộ bị thương, thân thể vừa mới hồi phục, bình thường mọi người nên có tin thần giúp đỡ hỗ trợ bạn học, quan tâm hơn một chút. Những lời vô nghĩa không cần phải nói nhiều, mọi người hoan nghênh bạn Trình Ân Ân về lại lớp.” Lão Tần nói xong khởi xướng việc vỗ tay, những người bên dưới cũng bắt đầu vỗ tay theo.
Trình Ân Ân gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Trong phòng học chỉ còn lại hai vị trí trống.
Một chỗ là nằm ở bên trong nơi hẻo lánh, bạn cùng bàn là một bạn mập mập tròn tròn, một chỉ một mình cũng có thể chiếm luôn hai chỗ ngồi.
Chỗ còn lại nằm ở hàng thứ ba gần cửa sổ gần ở cửa sổ bên phải nhất, sát với lối đi nhỏ, bên cạnh có một bạn học sinh đang ngủ, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy được tóc cắt rất ngắn, lộ ra cái gáy sạch sẽ gọn gàng. Nhìn thì vóc dáng rất cao, thân hình gầy gầy nhưng không hề yếu ớt, làn da trắng, hình dạng lỗ tai có chút đẹp mắt, trên lỗ tai còn có một nốt ruồi nho nhỏ.
Tay lão Tần hướng về chỗ đó chỉ: “Trước tiên em ngồi chỗ đó đi.”
Trình Ân Ân đi qua. Bạn học này thật sự là ngầu chết người, gan to bằng trời, ngay trước mặt lão Tần mà cũng dám ngủ. Cậu ta ngồi gần với lối đi nhỏ, chỗ trống ở bên trong, Trình Ân Ân nếu muốn đi qua phải gọi cậu ta.
Đối phương đang ngủ, cô quấy rầy cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lúc này cả lớp đều nhìn, cô cũng không thể trì hoãn quá lâu, do dự một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bạn học, cho đi qua một chút.”
Không có phản ứng.
Trình Ân Ân cất cao giọng: “Bạn học ----“
Vẫn không có phản ứng.
Lão Tần cũng không có ý định lên tiếng, Trình Ân Ân đành vươn tay, kéo kéo tay áo đồng phục của người kia.
Vừa mới đụng đến, cậu ta liền hừ một tiếng sau đó ngồi ngay ngắn lại, bên cạnh cái trán bị quần áo ép để lại dấu nhàn nhạt, đôi mắt híp lại mang theo một chút không kiên nhẫn do bị đánh thức.
Cái ánh mắt kia làm cho Trình Ân Ân run lên theo bản năng. Vì sao gần đây những người cô gặp phải toàn là những người không dễ chọc?
Cả lớp im ắng, phảng phất như đang nín thở chăm chút quan sát một chuyện gì đó to lớn đang phát sinh.
Bạn học nam ngầu chết người kia lườm Trình Ân Ân một cái, chậm rãi đứng lên. Nhìn ra so với Trình vóc dáng cao hơn một chút, hơi thở mát lạnh thoảng qua từ bên cạnh cô, cậu ta nhường chỗ.
Trình Ân Ân nói cảm ơn, bước vào ngồi xuống.
Tiết học này cũng nhanh chóng kết thúc, sau khi tan học, lão Tần vội vàng rời khỏi phòng học. Trình Ân Ân đi theo đến văn phòng, giải thích chuyện cô làm mất bài tập hè vì tai nạn xe cô, vừa mở miệng lão Tần liền khoát tay:
“Tình huống của em tôi đều hiểu rõ, bài tập làm mất rồi thì mất thôi, chăm sóc thân thể mới là chuyện quan trọng hơn, về sau có vấn đề gì cứ đến tìm tôi. Đi, về nhà đi, một lát nữa tôi gọi người đưa sách mới cùng với đồng phục cho em.”
Từ năm 11, Trình Ân Ân đã học trong lớp của lão Tần, còn nhớ rõ ông dạy dỗ một đám nhóc lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, ngoại trừ đánh nhau thì không có nhu cầu khác trở thành một đám học sinh ngoan ngoãn vang danh trong lịch sử. Hôm nay lão Tần quá dễ nói chuyện, cho nên Trình Ân Ân có chút không phản ứng kịp. Đi ra khỏi văn phòng vài bước, mới choáng váng mà nhớ lại, giấy tờ chứng minh việc mình làm mất bài tập còn chưa kịp lấy ra.
Sách giáo khoa cùng đồng phục rất nhanh được đưa đến, hai tiết cuối cùng của buổi sáng là tiếng Anh, giáo viên dạy tiếng Anh họ Tô, trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, nghe nói trong nhà chồng cô ấy làm kinh doanh, cực kỳ có tiền.
Cô giáo Tô cũng rất ngọt ngào, tiết đầu tiên bắt đầu năm học mới không vội vã bắt đầu nội dung dạy học, chỉ giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, sau khi tiếp xúc với học sinh một lát, bắt đầu chọn người đứng lên tự giới thiệu.
Trình Ân Ân là